11
Tôi ở lại với Tạ Cảnh Chi một lúc trong sự run sợ.
Anh cứ hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ khiến tôi có chút lo lắng.
Thấy anh đã ăn được chút cháo với rau nên tôi ra về.
Buổi tối, sau khi trở lại trường học thì tôi nhận được một cuộc gọi từ thầy Từ
Giọng ông rất vui vẻ:
"Tiểu Giang, em quả thật là nhiều kinh nghiệm mà.”
"Thằng nhóc kia vốn không ăn chút gì bây giờ đã bắt đầu có cảm giác thèm ăn rồi!”
"Nó nói nó rất thích ăn cùng em, không có em, nó lại thấy không ngon miệng.”
"Mấy ngày tới em có thể tranh thủ thời gian ăn cơm cùng nó không?"
Tôi chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của thầy Từ cả.
Chưa kể tôi chính là nguồn cơn sự việc.
Ủa khoan, sao tự nhiên Tạ Cảnh Chi lại nói vậy với thầy Từ?
Chắc anh vẫn chưa phát hiện ra điều gì đâu nhỉ?
Càng nghĩ về chuyện này, tôi càng trở nên lo lắng, gần như mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, tôi mang thức ăn đến cho Tạ Cảnh Chi với đôi mắt thâm quầng.
Anh cau mày nhìn tôi:
"Em bị làm sao vậy?"
Tôi không rõ anh đang nói gì, sững sờ nhìn lên: "Hả?"
Anh duỗi tay ra, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào quầng thâm trên mắt của tôi:
"Em không nghỉ ngơi tốt đúng không?"
Tôi sợ đến mức nhanh chóng lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh:
"Rất... Rất tốt."
Anh lẳng lặng rũ mắt, mở hộp thức ăn, thấp giọng hỏi:
"Tôi phải nằm viện một tuần, em sẽ đến mà đúng không?"
Tôi lập tức đứng dậy:
"Không phải thầy Từ nói chỉ có ba ngày thôi sao?"
Tạ Cảnh Chi ngước mắt lên, mím môi nhìn tôi, nhưng không nói gì.
Khi thấy mắt anh ngập nước, tôi lập tức mủi lòng:
"Một...Một tuần thì một tuần."
Lúc này, trên mặt anh mới lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Tôi nghiêm túc giám sát anh ăn uống.
Anh đang ăn dở thì ánh mắt đột nhiên liếc sang giường bên cạnh.
Bên cạnh, một đôi tình nhân cũng đang ăn cơm.
Chàng trai ngồi trên giường bệnh, tay phải bó thạch cao, khẽ nhíu mày: "Tay anh đã bị thương thành thế này rồi, cục cưng không thể đút cho anh ăn sao?"
Cô gái mỉm cười bất lực, lấy thìa và đút cho anh chàng kia từng miếng, từng miếng một.
Ánh mắt Tạ Cảnh Chi dán chặt lên tay cô gái nọ.
Sau đó, anh nhìn xuống tay mình, trong mắt loé lên cảm xúc khó đoán.
12
Hôm sau, khi tôi đến thì thấy cánh tay phải của Tạ Cảnh Chi bị thương.
Cụ thể là cánh tay thon dài, xinh đẹp của anh quấn một lớp băng gạt thật dày, lại còn phình lên trong có hơi buồn cười.
Tôi giật nảy mình:
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tạ Cảnh Chi nhìn cánh tay bị thương của anh, nói:
“Hôm qua sau khi em đi, anh gọt táo, rồi không cẩn thận…”
Tôi vội ngồi xuống bên giường anh:
“Vậy..cánh tay này của anh có thể cử động không?”
Hàng mi của anh cụp xuống, như đang xấu hổ:
“Anh đã thử qua rồi, không được, bác sĩ cũng khuyến khích anh không nên dùng tay phải…”
“Nhưng anh không thuận tay trái, làm sao mà…”
Ánh mắt của anh dán chặt lên hộp cơm trên bàn, càng nói, giọng càng nhỏ đi.
Tôi khó xử gãi đầu:
“Thế này…chẳng lẽ, em đút cho anh ăn?”
Nhưng tôi nhanh chóng phủ định:
“Cái này không…”
Không đợi tôi từ chối, anh đã cảm kích nhìn tôi:
“Vậy làm phiền em quá rồi, rất cảm ơn em, em thật sự là con người vô cùng tốt bụng đấy bạn học Vãn Nguyệt.”
Trời đất ơi!
Sao tôi lại cảm nhận được sự chờ mong trong mắt anh nhỉ?
Tôi cứng đờ mở hộp cơm.
Cứng đờ cầm lấy thìa.
Cứng đờ múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng Tạ Cảnh Chi.
Anh cười nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi như ngồi trên bàn chông, cố hết sức né ánh mắt của anh.
Anh vui sướng ăn từng miếng lại từng miếng.
Chỉ mất vài phút anh đã ăn xong hộp cơm, thậm chí còn chưa thỏa mãn: “Hết rồi sao?”
Tôi như trút được gánh nặng: “Hết rồi.”
13
Ngày thứ ba, tôi đã thích ứng được với động tác cho Tạ Cảnh Chi ăn.
Chỉ cần coi anh là gốc cải trắng là xong chứ gì.
Ý cười trong mắt Tạ Cảnh Chi có thể dìm chết người.
Tôi kiên định đút từng thìa một lên miệng anh.
Bỗng nhiên, cửa phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi trên đất.
Tôi nghe vậy liền quay lại nhìn.
Chẳng biết từ lúc nào, cửa phòng bệnh đã ngập tràn nào là giảng viên, nào là học sinh.
Phần lớn trên tay đều mang theo giỏ quà, bó hoa.
Đi đầu, chính là bạn cùng phòng yêu dấu của tôi.
Thời khắc này, cô nàng ngây người, há hốc mồm nhìn tôi, hoa quả trong tay đã rớt xuống đất lúc nào không hay.
Trước khi tôi ý thức được vấn đề, tôi còn nghiêng người đút một muỗng cơm vào miệng Tạ Cảnh Chi.
Bạn cùng phòng của tôi phản ứng lại đầu tiên, tức tốc mang theo đám người rời đi, còn không quên gài cửa lại:
“Không ý tứ, không ý tứ, không ý tứ, quấy rối hai người rồi. Xin lỗi, xin lỗi.”
Cửa phòng bệnh đóng sầm lại.
Tuy nhiên, hiệu quả cách âm lại không được tốt lắm, tôi nghe thấy người bên ngoài ríu rít bàn tán:
“Trời má! Có con gái có thể gần gũi với giáo sư Tạ kìa!”
“Uầy, góc mình đứng hơi khuất nên không thấy rõ, hai người đấy vừa hôn nhau đúng không vậy?”
“Nói cái gì tầm bậy tầm bạ vậy ba, hai người đấy chỉ đang ăn thôi má.”
“Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy hai người đó chỉ thiếu điều chưa hôn nhau thôi á, ánh mắt thầy Tạ gần như muốn nuốt chửng cô gái kia luôn.”
“Sao hai cái con người này lại yêu đương trong phòng bệnh vậy kìa, hu hu hu…”
Tôi ngồi tại chỗ, trái cũng không được mà phải cũng chẳng xong, chỉ biết trơ mắt nhìn khoé miệng Tạ Cảnh Chi khi nghe những lời bán tán bên ngoài mất kiểm soát mà nhếch lên.
Mặt tôi sắp đỏ đến mức bốc cháy, đứng ngồi không yên, đứng phắt dậy:
“Cái này…để em đi giải thích với bọn họ một chút.”
Tạ Cảnh Chi nắm lấy cổ tay tôi, nghiêng đầu: “’Giải thích cái gì?”
Tôi nói năng lộn xộn: “Thì là…giữa chúng ta không phải như mọi người nghĩ…”
Anh ngắt lời tôi:
“Chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi, không cần giải thích làm gì.”
Thấy tôi phản ứng chậm chạp, anh lại chớp mắt:
“Em rất để ý chuyện này à?”
Tôi lắc đầu mãnh liệt.
Anh thở dài, nói:
“Thế thì không có việc gì đâu, cứ để bọn họ hiểu lầm đi.”
Tôi: “Hả”
Dường như Tạ Cảnh Chi nhận ra trong lời nói của mình còn một nghĩa khác, vội bổ sung thêm:
“Ý tôi là, không cần để ý làm gì, đều là hiểu lầm mà thôi.”
14
Kết quả của sự hiểu lầm này là ngay khi tôi vừa trở về ký túc xá đã bị bạn cùng phòng tra hỏi dã man.
“Tiểu Nguyệt! Cậu thân thiết với thầy Tạ từ khi nào?”
"Hay lắm, may là tớ chắn ở phía trước, bọn họ còn chưa nhìn rõ mặt cậu!"
Tôi lắc đầu liên tục: "Tớ không phải...Tôi không có...Chỉ là thầy Từ nhờ tớ chăm sóc thầy ấy.”
Vẻ mặt cậu ấy đầy nghi ngờ:
"Nhất định là có cái gì đó! Khi ấy ánh mắt của thầy Tạ dán chặt vào cậu, cậu còn dám nói là không có gì sao?"
Tôi tiếp tục lắc đầu.
Cô nàng càng thêm hưng phấn hơn:
"Cậu có biết là có biết bao nhiêu người thèm khát nhan sắc của thầy Tạ hay không? Xếp hàng dài từ trường mình đến đại học thể thao còn chưa hết luôn đấy.”
"Thế nhưng thầy ấy lại chỉ cho phép cậu gần gũi thôi! Nếu cậu còn không tiến tới, tớ đây cmn xem thường cậu!"
Tôi tiến tới ấy à....
Tiến cái gì mà tiến.
Tạ Cảnh Chi khỏi bệnh rồi an toàn xuất viện đã là món quà tuyệt vời nhất đối với tôi rồi.
.
.
.
Một tuần sau, cuối cùng Tạ Cảnh Chi cũng được xuất viện.
Trước khi tôi rời đi, tôi hỏi bác sĩ về tình trạng của Tạ Cảnh Chi, chỉ thấy bác sĩ lắc đầu.
Tôi sốc ngang.
Ông ấy giải thích:
"Bệnh nhân giường số 3, trông rõ là cao to, hai ngày truyền dịch là ổn mà cậu ta cứ khăng khăng rằng mình khó chịu, đòi nằm viện một tuần để theo dõi...
"Chàng trai trẻ đẹp tuấn tú sao cứ thích cắm lại bệnh viện nhỉ?"
Tôi nhìn bóng lưng bác sĩ vừa lắc đầu vừa rời đi.
Lòng tôi ngập tràn dấu hỏi.
Tạ Cảnh Chi cứ muốn nằm viện?
Anh đang nghĩ cái gì vậy trời?
Bệnh viện vừa không an toàn vừa không thoải mái...
Ủa khoan, anh đang cố tình gây rối với tôi đúng không vậy?
Chẳng lẽ là bị “chị gái” của tôi đá nên giận lây sang tôi?
Mặc dù bệnh viện gần trường, nhưng ngày nào tôi cũng phải mang thức ăn cho anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Càng nghĩ về việc này, tôi càng thêm hoài nghi, quyết định không đi nghe Tạ Cảnh Chi toạ đàm nữa.
Không lâu sau quyết định của tôi, nick phụ của tôi nhận được tin nhắn từ Tạ Cảnh Chi.
[Vãn Nguyệt, đến văn phòng của tôi.]
15
Tôi là vị khách duy nhất trong văn phòng của Tạ Cảnh Chi.
Tôi và anh nhìn nhau, bầu không khí nhanh chóng nóng lên.
Anh chỉ vào màn hình máy tính, lên tiếng trước:
"Tôi vừa nhận được thông báo nhập học từ phòng giáo vụ.”
"Học kỳ sau, tôi có dạy lớp em một khoá.”
Tôi choáng váng.
Anh gọi tôi đến đây là để nói cho tôi biết chuyện này?
....Tôi thật sự bị liên lụy đấy à?
Thấy tôi có vẻ lo lắng, anh mỉm cười:
"Đừng lo lắng, tôi chỉ nói cho em biết vậy thôi."
Tôi khẽ gật đầu:
"Cái đó ..."
Trước khi đợi tôi nói xong, anh đột nhiên thở dài:
"Nói đến đây, tôi thực sự rất nhớ chị gái em.”
"Không có cô ấy, cuộc sống tôi trở nên vô cùng nhàm chán."
Tôi lập tức trở nên lo lắng hơn:
"Thầy.... Thầy rất thích chị ấy?"
Tạ Cảnh Chi nhìn tôi, nghiêm túc gật đầu:
"Tôi thích cô ấy rất nhiều.”
"Chẳng lẽ chị gái em chịu cân nhắc việc quay lại với tôi rồi sao? Tôi có thể đồng ý bất kì điều kiện gì mà cô ấy đưa ra.”
Tôi luống cuống:
"Cái này...ừm…Chắc hẳn chị ấy đã có quyết định của riêng mình rồi…”
Anh quan sát biểu cảm của tôi:
"Nếu, ý tôi là nếu ấy.”
"Nếu chị em chia tay tôi vì khác biệt về địa vị…thì có thể thương lượng trước với tôi được không?”
Tròng mắt tôi run rẩy.
Anh biết cả rồi?
Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:
"Em không biết, em cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của chị ấy được."
Tạ Cảnh Chi không nói thêm gì nữa, đóng nắp bút lại:
"Ừm.”
"Tôi muốn nhờ em một việc.”
"Có thể truyền đạt lại những gì tôi vừa nói cho chị gái em…để tôi gặp cô ấy một lần thôi, được không?"
Ngay khi tôi vừa muốn từ chối, Tạ Cảnh Chi đã chỉ vào danh sách lớp trên máy tính, ám chỉ:
‘Học kỳ tới…tôi sẽ…’
Tôi đồng ý ngay lập tức.
Đùa nhau à.
Ai chẳng biết môn của Tạ Cảnh Chi rất khó qua.
Yêu cầu của anh trong học tập cực kì cao.
Đề thi thường là dạng đề đóng, không phải đề mở.
Anh cho tôi thấy cái này chắc chắn là anh đang muốn đe dọa tôi.
16
Dĩ nhiên là tôi không thể nào đi gặp Tạ Cảnh Chi thật rồi.
May thay, tôi thật sự có một người chị họ.
Tôi mất năm tiếng để cầu xin chị họ đồng ý giúp tôi gặp Tạ Cảnh Chi.
Địa điểm gặp là do Tạ Cảnh Chi chọn, đó là một nhà hàng Pháp rất sang trọng.
Tôi bí mật trốn cách đó không xa, quan sát hành động của họ.
Khi thấy bóng dáng chị gái tôi đến, Tạ Cảnh Chi lập tức nở một nụ cười.
Sau đó, nụ cười ấy đóng băng trên khuôn mặt anh, nhưng chỉ trong chốc lát.
Họ nhanh chóng bắt tay nhau, rồi nói chuyện nhiệt tình.
Một tiếng rưỡi tiếp theo, hai người họ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Tôi đoán rằng họ đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ.
Tôi đứng bên cạnh chăm chú nhìn mà không nhận ra chiếc mũ da trong tay tôi đã nhàu nát từ bao giờ.
Khi chị gái tôi đi đến rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi, tôi mới tỉnh táo lại.
Vẻ mặt chị ấy rất hưng phấn:
"Em kiếm đâu ra anh người yêu qua mạng xịn vậy?”
"Dù em muốn gì, chị cũng sẽ giúp em tiếp tục đối phó.”
"Nhưng hình như anh ấy không đề cập gì đến việc quay lại với em cả, chỉ trò chuyện về một số chủ đề chung, đâu có giống muốn quay lại đâu?"
Tôi sững sờ một lát:
"Chị nói thật sao?"
Chị ấy liếc nhìn tôi:
"Chẳng lẽ là giả? Nghiêm túc mà nói, chị thực sự thích anh chàng đẹp trai như này!"
Tôi im lặng một lúc.
Mặc dù tôi thích anh ấy rất nhiều...
Nhưng...
"Vậy bây giờ chị nói với anh ấy rằng chị đã thay đổi ID WeChat được không?"
Chị ấy nhanh chóng đồng ý, quay đầu đuổi theo Tạ Cảnh Chi.
Ngay khi đứng dậy, tôi sửng sốt:
“Thầy…Thầy Tạ, sao thầy vẫn chưa đi?”
Chị tôi nghe tiếng nên quay lại.
Lúc này chúng tôi mới phát hiện Tạ Cảnh Chi vẫn luôn đứng cách chúng tôi không xa.
Anh lặng lẽ nhìn tôi dưới ánh đèn, giọng điệu chậm rãi:
"Vãn Nguyệt, em muốn giả vờ đến khi nào?"
Tôi đứng hình.
17
Sau khi xin lỗi chị họ, tôi bị Tạ Cảnh Chi đưa đến một phòng riêng trong khách sạn.
Tôi nép mình trên ghế như một chú chim non nép trong tổ.
Anh gọi phục vụ, gọi vài món mà tôi thích ăn.
Anh quay lại:
"Còn muốn ăn gì nữa không?"
Tôi lắc đầu liên tục.
Anh đóng thực đơn:
"Khi nãy…kỳ thật ánh mắt của tôi lúc nào cũng nhìn về phía em.”
Tôi mím môi chặt hơn.
Thật vậy chăng?
Sao tôi thấy anh chỉ toàn nói chuyện với chị họ tôi…
Thấy tôi không lên tiếng, anh nghiêng đầu nhìn tôi gần hơn:
"Em thật sự không muốn nói chuyện với tôi ư?"
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, mỉm cười:
"Cái đó … anh phát hiện từ khi nào?"
Hỏi xong, tôi lập tức hối hận.
Nếu đã biết từ trước, vậy công sức tôi diễn kịch trước đấy chẳng phải toàn là trò hề hay sao?
"Nếu anh không muốn nói, anh có thể ..."
Anh ngắt lời tôi:
"Tôi muốn nói.”
"Chỉ cần ở bên cạnh em, chuyện gì tôi cũng muốn nói."
Anh nhớ lại:
"Khi tôi thấy những thói quen nhỏ của em lúc ở trong bệnh viện, tôi đã hơi nghi ngờ rồi.”
"Sau đó, tôi hỏi bố tôi ID WeChat của em.”
Chẳng cần anh nói thêm điều gì, tôi đã muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Thì ra từ khi tôi đến bệnh viện, anh đã biết cả rồi.
Chẳng trách mấy ngày nay anh đột nhiên thân mật với tôi một cách khó hiểu.
Người trong trường biết thông tin liên lạc của tôi...... Quả thực rất nhiều.
Anh chỉ cần đi hỏi một chút...
Tôi vốn biết chuyện chẳng giấu được lâu, nhưng…
"Em xin lỗi...... Em không có ý lừa anh, em...."
Tôi tuyệt vọng cúi đầu xin lỗi anh, lo lắng đến mức suýt khóc:
"Em sẽ giữ bí mật mọi chuyện, em cũng không để những bức ảnh riêng tư của anh…lộ ra ngoài đâu.”
Tạ Cảnh Chi giữ chặt lấy tôi, không để cho tôi có cơ hội cúi người nữa.
Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Em mãi mãi không cần xin lỗi anh.”
"Mặc dù những bức ảnh đó, anh ích kỷ chỉ muốn để cho em xem...... Nhưng nếu em thực sự muốn chia sẻ...cũng được thôi.”
"Em nói cái gì mà bí mật chứ? Trong buổi giảng ngày hôm đó, mọi người đều biết tôi đã có bạn gái, tôi cũng không cố giấu diếm mối tình này là mối tình qua mạng.”
Tôi dần cảm nhận được tia trấn an từ đôi mắt dịu dàng, chuyên chú của anh, nhưng vẫn hơi không yên tâm.
"Cái đó...vậy anh có đừng đánh rớt em được không?”
Anh bất lực, đỡ trán:
"Ai nói tôi sẽ đánh rớt em?"
Tôi nhắc nhở anh:
"Hôm đó anh nói cái gì mà học kỳ sau anh sẽ dạy lớp em…”
Anh lại càng bất lực hơn:
"Tôi chỉ muốn nói là học kỳ tới chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn mà thôi.”
"Tôi nghĩ khi tôi nói như vậy, em sẽ cân nhắc việc tiết lộ danh tính thật của mình rồi gặp tôi.”
"Nếu em không đồng ý gặp tôi, tôi sẽ tiếp tục năn nỉ em.”
“… Ai mà ngờ được em thực sự gọi chị gái em đến."
Tôi đứng ngây ngốc, nhất thời không kịp phản ứng.
Anh nói tiếp:
"Bố tôi nói với tôi rằng em đã chủ động đến bệnh viện để chăm sóc tôi.”
"Tôi biết trong lòng em có tôi mà.”
"Vậy tại sao em lại chia tay tôi?”
"Từ cái buổi giảng hôm ấy, em bắt đầu thay đổi thái độ, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc … ngày hôm đó em cũng có mặt ở đó.”
"Sau đó, tôi phát hiện em là người yêu qua mạng của tôi.”
"Vì vậy, lý do chia tay với tôi chỉ có thể là vì tôi ở trong thực tế có điểm nào khiến em không hài lòng.”
"Nhưng em rõ ràng rất thích những bức ảnh tôi gửi cho em. Vậy thì lý do không phải là vì ngoại hình của tôi rồi.”
"Nên … chỉ còn một lý do duy nhất.”
Tôi choáng váng trước sự phân tích đầy logic của anh.
Căn bản là…anh vốn đã biết tất cả mọi chuyện.
Câu cuối cùng, Tạ Cảnh Chi dường như đã cạn kiệt sức lực, hỏi:
"Vãn Nguyệt, em không thích tình yêu thầy trò...phải không?"
18
Tôi gần như trả lời ngay lập tức:
"Không phải."
Anh có chút sững sờ:
"Vậy..... Vậy là vì cái gì?"
Tôi cụp mắt, không nhìn vào mắt anh:
"Là vì em nghĩ anh sẽ không thích chuyện ấy.”
"Thầy Tạ, anh biết có bao nhiêu người thích anh không?”
"Bây giờ anh đã biết phía sau tài khoản Wechat kia, chỉ là một cô sinh viên bình thường...anh có còn thích em không?”
Anh gần như đứng hình, giọng nói xen lẫn chút hoài nghi:
"Anh ..."
Tôi ảm đạm.
Chắc chắn rồi, tôi đã đúng.
Tạ Cảnh Chi buột miệng nói:
"Em nghĩ em chỉ là một học sinh bình thường hả?”
"Chủ nhiệm câu lạc bộ tình nguyện, top ba toàn khóa của khoa, huy chương vàng hai năm liên tiếp cuộc thi kỷ luật cấp tỉnh, học trò ưu tú nhất của bố tôi, đây mà là một cô sinh viên bình thường sao?”
"Em... em không biết ngoại hình của mình hấp dẫn như thế nào sao?”
"Ngay từ đầu, điều tôi thích ở em chính là bản thân em. Cho dù em có trông như nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ thích em mà thôi.”
"Còn về tình yêu thầy trò...Chỉ cần đó là em thì tôi vui còn không hết.”
Mặt tôi hơi đỏ.
Tôi mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Phải mất một lúc lâu sau tôi mới nói nên câu:
"Anh.... sao anh lại điều tra điểm số của em…”
Anh cười nói:
"Tôi không điều tra, là bố tôi nói với tôi.”
"Ông ấy rất thích em."
Khi anh ấy nói cậu này, đột nhiên tôi cảm thấy có hơi tự tin, bèn duỗi thẳng lưng định nói, nhưng vẫn lắp bắp:
"Nhưng tính cách của anh luôn ....ừm..... lạnh lùng…”
"Em nghĩ anh nhất định không muốn người khác biết được tính cách của anh khi ở bên em.”
Anh nhíu mày:
"Tính cách?”
"Tôi chưa bao giờ cố tỏ ra lạnh lùng cả, chỉ là tôi thật sự không có hứng thú với một số thứ mà thôi.”
"Em thì không giống như vậy.”
"Nếu em muốn tôi thay đổi tính cách, tôi hoàn toàn đồng ý."
19
Cuối cùng, Tạ Cảnh yêu cầu tôi bỏ chặn anh.
Sau khi tôi bỏ chặn anh, tôi liền nhận được chuyển khoản 5000 tệ.
Tôi sững sờ: "Anh đang làm gì vậy?"
Ánh mắt anh ảm đạm:
"Chỉ có bằng cách này, anh mới biết được anh có bị chặn hay không.”
“Khi vừa chia tay được mấy ngày, anh đã thử rất nhiều lần.”
Tôi hơi xấu hổ nên muốn đổi chủ đề:
"Vậy bây giờ anh đang thử cái gì…”
Không ngờ anh lại quay ngoắt nhanh hơn cả tôi:
"Em nói chuyển cho em 50 tệ mua dâu tây, em sẽ trả lại…trên cổ anh.”
Anh chỉ vào những lời tôi đã gửi trong nhật ký trò chuyện:
"Bây giờ có thể thực hiện được chưa?”
Tôi xấu hổ che mặt: "Nhưng anh đã chuyển nhiều quá rồi...”
Anh tự tin:
"Bây giờ anh muốn em trả lại cho anh 100 lần và hôn 100 cái."
Tôi: "......"
Bây giờ anh thực sự rất....hướng ngoại.
Thế nhưng khi ở trường, tính cách của anh vẫn vậy.
Anh vẫn như một đóa hoa lạnh lùng, cao ngạo không thể bị mạo phạm.
Tôi nghĩ khía cạnh riêng tư của anh ấy chỉ dành mình tôi mà thôi.
Bạn cùng phòng thường hỏi tôi tình hình giữa Tạ Cảnh Chi và tôi nhưng tôi vẫn giữ im lặng.
Tôi cứ luôn nhận được những bức ảnh khiêu gợi từ anh lúc đêm khuya.
Mỗi lần nhìn vào những bức ảnh đó, tôi đều đỏ mặt.
Tạ Cảnh Chi cũng trêu chọc tôi:
[Anh biết em thích nó.]
[Vậy mà lúc trước em lại nói với anh là em không thích vậy nữa.]
Tôi xấu hổ:
[Ý anh là gì?]
Anh vội vàng giải thích:
[Ý anh là, anh rất vui vì em thích nó, vừa may là anh có nó.]
[Thế này, mỗi ngày anh đều có thể cho em ngắm, làm em hài lòng.]
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Nhìn những bức ảnh anh mới gửi tới.
Tôi che màn hình trong hoảng loạn, sợ người khác sẽ nhìn thấy nó.
Trong ảnh là anh đang ở trần, mặc quần cạp trễ… tay kéo cạp quần càng ngày càng thấp hơn...
Chúng tôi cứ thế cho đến học kỳ tiếp theo.
Quả như Tạ Cảnh Chi đã nói, tôi thực sự phải tham gia một trong những lớp học của anh.
Trong buổi học đầu tiên, anh tự giới thiệu mình trên bục giảng.
Ba trang ghi đầy kinh nghiệm nghiên cứu khoa học, anh chỉ nói sơ qua.
Nhưng đến tình trạng hôn nhân, anh cố tình nói thêm:
"Tôi chưa kết hôn, nhưng tôi đang rất hạnh phúc với bạn gái của mình."
Đôi mắt đầy ý cười của anh quét qua đám đông, chăm chăm nhìn vào tôi ở phía xa.
Tôi ngồi co rúm ở hàng áp chót, không dám nhìn anh.
Bạn cùng phòng lại bắt đầu giật giật quần áo tôi:
"Nguyệt Nguyệt! Nhìn nhanh! Thầy Tạ đang mỉm cười rất hạnh phúc kìa! Mặc dù tớ từng chứng kiến cảnh thầy Tạ rất nghiêm khắc, nhưng có vẻ thấy rất thích lớp chúng ta!"
Tôi thận trọng nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh.
Tôi đột nhiên có một linh cảm xấu.
Quả nhiên.
Đến lúc tương tác với giảng viên, anh bắt đầu ôn nhu gọi:
"Bạn học Vãn Nguyệt.”
Người khác chỉ nghĩ rằng anh đã hiền hơn rất nhiều.
Nhưng tôi lại cảm thấy dường như anh đang muốn lấy cả cái mạng của tôi vậy.
Số lần tôi phải đứng lên trong lớp anh còn nhiều hơn số lần tôi phải đứng trong toàn bộ học kỳ trước!
20
“Anh ơi là anh, anh có thể nào giữ khoảng cách một xíu không? Em xin anh đó.”
Ở một nơi hẻo lánh, tôi ôm lấy cánh tay Tạ Cảnh Chi, chắp tay lại cầu xin anh.
Anh nhướng mày:
“Anh đã rất giữ khoảng cách rồi đấy chứ.”
Hai mắt tôi mở to:
“Anh không biết rằng mọi người đều nói rằng em là học sinh yêu thích của anh sao?”
Anh đưa tay chỉnh lại cặp kính gọng vàng rồi trầm ngâm suy nghĩ:
“Anh thấy họ nói đúng mà.”
“Em đúng thật là học sinh mà anh yêu thích.”
Chết mất thôi…
Ai cho phép anh dỗ tôi lúc này cơ chứ.
Tôi nắm lấy cổ áo anh:
“Anh đã hứa là giữ bí mật đến khi tốt nghiệp mà.”
Tôi hơi mạnh tay nên hai chiếc cúc áo trên cổ anh bị đứt mất.
Anh cười híp mắt nhìn tôi:
“Bé cưng à, em đang làm gì thế?”
Tiếp đó, anh lại cúi xuống, nói nhỏ bên tai tôi:
“Đợi đến tối … anh sẽ cho em xem đến đủ thì thôi nhé.”
Tôi cạn lời…
Tạ Cảnh Chi nói rằng anh sẽ giữ khoảng cách.
Thế nhưng mỗi lần lên lớp, anh lại hay giao lưu với tôi.
Vừa bước vào lớp, ánh mắt anh đã háo hức tìm tôi giữa đám sinh viên.
Mọi người đều thấy anh đang đối xử với tôi đặc biệt tốt.
Vì vậy, trước kỳ thi giữa kỳ, các bạn học nhắn tin riêng cho tôi:
“Vãn Nguyệt ơi, tôi xin bà đấy, bà nói với giáo sư Tạ đừng cho đề kín được không?”
“Mới thi giữa kỳ mà thôi, đề đóng như muốn lấy mạng tôi vậy đó.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quay người lại, lao vào vòng tay của vị giáo sư Tạ nào đó.
Anh mỉm cười, cúi xuống nhìn tôi:
“Em cũng muốn đề mở sao?”
Tôi hào hứng gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh đưa tay lên, chỉ chỉ vào môi của chính mình:
“Hôn anh cái nào.”
Tôi nhón chân hôn lên môi anh.
Vị giáo sư Tạ kia vẫn chưa biết đủ, khi môi tôi chuẩn bị rời khỏi thì tay anh đã vòng qua eo tôi.
“Lại hôn cái nữa.”
Tôi trừng mắt: “Anh…”
Chưa nói hết câu, anh đã cạy răng tôi ra một cách dễ dàng.
Nụ hôn dần sâu hơn, anh từ từ đặt tôi lên sô pha.
Chân tôi móc vào đùi anh, anh thuận thế đè cả người lên người tôi, cướp lấy hơi thở của tôi một cách bừa bãi.
Không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, nhưng chân tôi lại nhũn cả ra.
Tôi thiếu kiên nhẫn đẩy anh ra.
Anh miễn cưỡng buông tôi ra, nhấc chiếc điện thoại bên cạnh lên, gửi thông báo:
“Đề thi giữa kỳ là đề mở.”
Tôi ở sau anh, nhìn trân trân vào hàng thông báo.
Ai lại có ngờ, Tạ Cảnh Chi được mệnh danh là đóa hoa cao lãnh, cấm dục lại chẳng hề cấm dục chút nào!!!
21
Sau khi tốt nghiệp được một năm, tôi đã không còn tránh mặt mọi người khi hẹn hò với Tạ Cảnh Chi nữa.
Khi nắm tay nhau đi mua sắm, anh đột nhiên thở dài:
“Anh thật sự rất may mắn.”
Nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, anh nói tiếp:
“Đây có được gọi là nắm tay nhau cùng già đi không?”
Tôi ngẫm nghĩ:
“Anh vẫn chưa già đâu, nào già rồi nói tiếp nhé.”
Tối đó chúng tôi đi ngang qua một tiệm bánh, tiếng radio bên trong vang lên:
“Trung Thu đến rồi, mua vài chiếc bánh để đón Trung Thu thật lãng mạn với người quan trọng của bạn đi thôi!”
Tạ Cảnh Chi dừng lại, nhìn lên vầng trăng cao cao trên bầu trời. Anh dường như bị ánh trăng mê hoặc:
“Vãn Nguyệt, em có biết không, anh luôn cảm thấy mặt trăng rất trong trẻo và đẹp đẽ. Ánh trăng len lỏi khắp mọi nơi, nhưng chỉ có một mặt trăng mà thôi.”
Tôi nương theo ánh mắt của anh nhìn lên trời.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được ai đó đang hôn lên má tôi.
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai tôi:
"Vãn Nguyệt, em là mặt trăng của anh.”
Dưới anh trăng dìu dịu, đôi bàn tay của chúng tôi đan chặt vào nhau hơn.
Nắm tay nhau cùng già đi nhé!