Giáo Sư Lục Của Tôi FULL

Chương 5




Theo Lục Chinh, hôm nay là ngày giỗ của ông bạn già của bà Chu.

Buổi tối lúc tan làm trở về hắn thấy bà Chu ngồi ở đầu cầu thang đang khóc.

Hàng năm ngày nay, đều là như vậy, cũng y vậy, hàng năm hôm nay, Lục Chinh đều sẽ mang bà Chu về nhà, cho bà một bát mì sợi.

Bạn già của bà Chu đã đi rất nhiều năm, con cái của bà cũng đều không ở bên cạnh, ngoại trừ mỗi tháng cố định gửi tiền cho bà, gần như không trở về.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót, lập tức hiểu được lúc trước hỏi Lục Chinh không tin quỷ thần lại nguyện ý nhận đồ của bà Chu, hắn thở dài một tiếng.

Cũng hiểu được bà Chu vì sao lại mê mẩn vào mấy thứ này như vậy.

Chẳng qua là muốn gặp người đã rời đi kia một lần mà thôi, bà kỳ thật căn bản là không hiểu những thứ này, liều mạng muốn học cũng chỉ là muốn bắt lấy một tia hy vọng yếu ớt kia.

Sau khi bà Chu cùng Lục Chinh ăn xong mì sợi, tâm tình tốt hơn rất nhiều, sau đó không biết nhìn thấy cái nào trong những thứ bày trên thảm, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Lục Chinh.

“Tiểu Lục à, đá nhân duyên bà đưa cho con không có tác dụng à? Hay là bà bói cho con một quẻ?

“Đá nhân duyên?”

Tôi bắt được trọng tâm vấn đề, cúi đầu nhìn về phía khối ngọc thạch trong suốt kia.

Thì ra là đá nhân duyên, Lục Chinh còn gạt tôi nói là trừ tà.

Tôi đánh giá Lục Chinh từ trên xuống dưới một phen, thấy thế nào cũng cảm thấy hắn không cần thứ này.

Bỏ qua vẻ bề ngoài...............

...... Không vứt bỏ được bề ngoài.

Với diện mạo này của hắn cũng có thể hấp dẫn rất nhiều cô gái nha.

“Bà Chu, không cần.” Lục Chinh cười từ chối.

Nhưng hiển nhiên, bà Chu vẫn không muốn buông tha, nhanh chóng nhìn bàn tay của hắn, sau đó bấm ngón tay.

Tôi đứng ở một bên, không nhìn ánh mắt Lục Chinh, nhếch miệng cười chờ đợi kết quả của bà Chu.

“Tính ra rồi, Tiểu Lục à, người yêu của con ở ngay bên cạnh con, cô gái kia nhỏ hơn con một tuổi, lớn lên…”

Nói tới đây, tôi và Lục Chinh đồng thời theo bản năng nhìn về phía đối phương, sau đó lại ăn ý dời tầm mắt.

Lời bà Chu nói sau đó tôi một chữ cũng không nghe rõ, trong đầu đều nghĩ:

Không phải là tôi chứ?

Không phải là tôi chứ?

Người yêu kia của Lục Chinh không phải là tôi chứ?

Cho đến khi bà Chu nói câu “Nếu không tính sai hẳn là ở người trên lầu Tiểu Mỹ” rõ ràng truyền vào lỗ tai của tôi.

Được, quả nhiên không phải tôi.

Nhưng mà, Tiểu Mỹ là ai?

“Thẩm Điềm Điềm, đây là lần thứ ba đêm nay cô phân tâm.” Lục Chinh nhẹ nhàng đặt một viên cờ đen xuống nói một câu.

Ách...... Tôi lấy lại tinh thần, nhìn bàn cờ, rất tốt, lại thua.

Đó là trò giải trí duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến, chơi cờ vua.

Nhưng đáng hận chính là mỗi ván đều thua cả bàn.

“Không chơi không chơi, tôi dùng não quá độ, mệt muốn chết.” Tôi chuyển đề tài, xem nhẹ câu nói kia của hắn.

Lục Chinh cũng không giận, nhướng mày nhìn tôi một cái, cười nói: “Cô như thế nào lại dùng não quá độ?”

Được rồi, bị hắn nhìn thấu.

Tôi có chút 囧, hừ nhẹ một tiếng bay đi, chỉ để lại một câu:

“Lục Chinh, anh vô lý không nhường nhịn như vậy là không tìm được bạn gái đâu.”

Buổi tối, Lục Chinh ở phòng tắm tắm rửa, tôi ở phòng khách ưu sầu bay tới bay lui, sau đó lại “Không cẩn thận” bay vào phòng tắm.

Thật ra đã rất lâu rồi tôi không “không cẩn thận” bay vào phòng tắm, nhưng tôi thề, lần này thật sự là không cẩn thận.

Thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này, tiếng nước chảy vẫn không ngừng vang lên bên tai, tôi bị khí nóng hun đến đầu có chút choáng váng.

Tôi dùng rất nhiều ý chí nghị lực mới có thể rời mắt khỏi người Lục Chinh, sau đó vừa xoay người vừa lắp bắp nói:

“Tôi tôi tôi tôi tôi tôi đi ra ngoài đây.”

Sau đó, "Bụp" một tiếng, trán của tôi đập vào cửa phòng tắm… Hôn mê bất tỉnh. 

Chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng không nghĩ tới chính mình biến đổi nhanh như thế.

Một giây cuối cùng trước khi ngất đi, tôi chỉ còn lại một ý nghĩ...... Có thể được Lục Chinh bế công chúa.

Thật tốt!!

Đúng lúc đó tôi ngay lập tức nhớ lại, sau khi nữ chính trong phim thần tượng té xỉu chậm rãi mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện, mặt Lục Chinh dường như có chút xa xôi.

Tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống, vẫn chuyển đến đôi dép bông hắn đang mang.

Tốt, tôi vẫn đang nằm trên sàn nhà tắm.

“Anh...... không thể ôm tôi ra ngoài được à?”

Tuy nói là tôi nhìn hắn tắm rửa bị đụng hôn mê, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là con gái, cứ như vậy mặc tôi nằm trên mặt đất?

Hắn nghe vậy ngồi xổm xuống, nhíu mày khẽ cười nói: “Tôi cũng muốn chứ!”

Nói xong hắn lấy tay bắt lấy tay tôi, cái gì cũng không bắt được.

Tôi: “......”

Trong phòng khách, Lục Chinh mặc áo ngủ lười biếng tựa vào sofa, ngón tay thon dài gõ vào lưng sô pha theo quy luật.

Tôi ngồi ở góc bên kia ghế sofa.

“Nhìn tôi nhiều lần như vậy, muốn nói cái gì?” Hắn nghiêng mặt nhìn về phía tôi.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi xẹt qua vô số suy nghĩ, ngoài mặt giả bộ xấu hổ nói một câu: “Tôi sẽ không nói cho người khác…”

Trong lòng không ngừng cầu mong:

Mau để tôi chịu trách nhiệm đi!

Mau để tôi chịu trách nhiệm đi!

Sau một lúc lâu, Lục Chinh gật đầu, lạnh lùng nói “Được”.

Tôi:”"??”

Vậy là hết rồi? Sao không theo trình tự chứ?

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại tỉnh dậy trong lòng Lục Chinh, cả người bị hắn ôm, đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, tôi sợ mình cầm lòng không được hôn lên, vì thế nhanh chóng xoay người xuống giường.

Nhưng ngoài ý muốn bị hắn ôm càng chặt, tôi hừ nhẹ một tiếng, thấy hắn cũng không có ý muốn tỉnh dậy, đối mặt hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt chuẩn bị hôn lên.

Ngay lúc tôi còn cách 0.0001 cm là có thể hôn lên mặt hắn, chuông cửa vang lên, lúc này sợ tới mức ngay lập tức xoay người đi, không hôn được ......

Tức quá!!

Lục Chinh bị đánh thức, mở mắt ra theo thói quen nhìn về phía tôi, sau đó xoa xoa mái tóc có chút lộn xộn đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất đẹp.

Cô cười yếu ớt nói: “Lục Chinh, quần áo của em rơi trên ban công nhà anh rồi.”

Nghe thấy lời của cô ta, trong đầu tôi trong nháy mắt vang lên chuông báo động, người đẹp này quen biết Lục Chinh, hơn nữa hình như còn rất quen?

Người đẹp kia ra ban công nhặt quần áo, nói với Lục Chinh: “Anh vừa mới thức dậy sao? Hôm qua em vừa đi công tác trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Tôi không nói lời nào bay tới bên cạnh người đẹp kia, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá, quả thật...... nhìn đẹp hơn tôi.

Nửa giờ sau, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, à không, chỉ còn lại một mình tôi là hồn ma.

Lục Chinh cùng mỹ nhân kia đi ăn điểm tâm sáng, ồ, thì ra người đẹp kia chính là Tiểu Mỹ trên lầu.

Thật đúng là người cũng như tên.

Tôi chán nản bay vào phòng sách của Lục Chinh, lại bay tới trước tấm ảnh trên kệ sách.

Đã qua nhiều năm như vậy, tôi và Lục Chinh dường như đều thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi.

Chúng ta đều trở nên trưởng thành hơn, không thay đổi chính là tôi vẫn như cũ không đứng ở bên cạnh hắn.

Bỗng nhiên cảm thấy may mắn, lúc trước cũng không có vì sắc đẹp mà đánh mất chính mình, không có vì sự yêu thích không có kết quả mà buông bỏ sự lựa chọn của chính mình, mù quáng đi theo bước chân của hắn.