Hôm nay, Thanh Tử khoác vai tôi rồi thì thầm vào tai:
"Mau mau nhìn điện thoại đi, tiểu chó săn m80 có 6 múi đó, đúng gu mày chứ“
Cô ấy nháy mắt với tôi, "Tao tin tưởng mày, Tâm Tâm a ~ "
Tôi nháy mắt lại với cô ấy,
"Đừng lo, tao chắc chắn sẽ có được trong vòng một tuần!"
Mọi kế hoạch tôi vạch ra đều diễn ra suôn sẻ nhưng lại mắc phải một sai lầm cực kỳ lớn ở bước tỏ tình.
Hôm đó thấy bầu không khí vừa phải, đúng lúc nói mấy câu khó chịu, dựa vào đầu giường ăn dâu chờ hồi âm.
Năm phút sau, đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời khiến tôi hơi thắc mắc.
Theo kinh nghiệm thông thường, sẽ không có vấn đề gì.
Tôi đặt quả dâu tây trên tay xuống, cầm điện thoại lên định xem tình hình.
“Răng rắc" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lâm Trác từ sau cửa đi vào.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, tóc vừa khô vừa ẩm.
Một đôi chân thon dài thẳng tắp, bước vài bước liền đã đến bên giường tôi
Tôi thắc mắc: “Muộn rồi anh còn vào phòng tôi làm gì?”
Những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy véo vào cạnh điện thoại, màn hình ngang tầm mắt tôi.
Một đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn tôi,
"Nói nhiều như vậy, rốt cuộc cũng đến phiên tôi?"
Tôi nhìn vào những từ ngữ sến súa trên màn hình và ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai má anh nhanh chóng đỏ bừng, vươn tay giật lại điện thoại.
Nhờ dáng người thon dài, tuỳ ý giơ tay lên liền dễ dàng tránh được đòn đánh lén của tôi:
“Thế nào? Muốn quỵt nợ?”
Tôi lườm anh ấy, biết không cướp được nên đành giở thủ đoạn thường ngày.
Duỗi một chân đá vào bụng anh ấy, đẩy ra ngoài, lớn giọng nói:
"Ai cho phép anh tự tiện vào phòng tôi, mau cút đi!"
Thay vì chịu đựng những điều ngớ ngẩn của tôi như thường lệ, anh ấy nắm lấy mắt cá chân, kéo nhẹ tôi ra khỏi gối.
Vì bị bất ngờ, tôi vô thức hét lên và nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, liền thấy anh ấy đang nhìn tôi.
Không giống như khuôn mặt tươi cười thường ngày, vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Tôi đột nhiên trở nên lo lắng và không biết phải làm gì tiếp theo, vì vậy tôi đành ngậm miệng lại, im lặng chính là thượng sách —
Thấy tôi yên lặng, anh buông tay ra, quỳ một chân xuống, chống cằm vào thành giường nhìn tôi.
Đôi mắt anh ấy chỉ có bóng hình của tôi.
"Tin nhắn vừa rồi, em thật sự nghiêm túc?”
Tôi đang nằm trên giường, hơi thở của anh gần tôi đến mức tôi có thể nhìn thấy hàng mi dài và dày của anh khẽ run lên.
Trong lúc nhất thời, tim tôi đập nhanh vô cùng.
Loại cảm giác này, trước đây chưa từng trải qua …..
Công lược hệ thống có chút thú vui, nhưng đó chỉ là cảm giác mới mẻ khi đối mặt với các nhân vật khác nhau, còn lâu mới tính là rung động.
Nhưng tôi và Lâm Trác đã quá quen thuộc. Giờ anh ấy đột nhiên đến gần tôi, trái tim tôi lại bất ngờ đáp lại.
Tôi cảm thấy có chút khó tin.
Hẳn là cơ thể tôi có chút trục trặc nhỉ??
Dù sao tôi và anh ấy cũng là huynh đệ với nhau, nhất định không được động đến loại suy nghĩ này.
Ngay khi tôi đang bận rộn với vô số suy nghĩ, Lâm Trác đã tiến lại gần tôi hơn.
Môi anh gần như kề sát bên tai tôi, giọng điệu không phân biệt được là nghiêm túc hay trêu chọc:
"Nếu như em không lên tiếng, tôi liền coi như là xác nhận.”
"KHÔNG!"
Tôi đột ngột ngồi dậy khỏi giường, với tâm lý muốn chết một cách vinh quang, thậm chí không có thời gian để suy nghĩ tại sao phản ứng của anh ấy lại bất thường như vậy.
Tôi chỉ muốn giải quyết hiểu lầm này.
"Cái đó …. là tôi không cẩn thận, gửi nhầm thôi!”
02.
Mắt anh ấy đột nhiên hiện lên một tia ảm đạm, nhất thời không nói chuyện.
Trong lòng tôi vô cùng dằn vặt, còn muốn giải thích thêm vài câu, nhưng cảm thấy dường như giải thích thế nào cũng không ổn, chỉ có thể lo lắng xoa xoa hai tay trong chăn.
Đột nhiên hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, lần sau bài tập viết không biết làm thì đừng tới tìm tôi."
Tôi khóc không ra nước mắt, liền chạy đến ôm lấy đùi anh ấy
"Không được, nhất mã quy nhất mã (*) ... Hay tôi mời anh bữa cơm, coi như tạ lỗi nhaa!”
(*) là câu thành ngữ, nghĩa: việc nào ra việc đó
Tôi hầu như chưa từng đụng đến bài tập về nhà.
Trước đây, anh ấy từng nói qua, tôi ăn chơi thế nào cũng được.
Chỉ cần không làm vướng mắt anh ấy, anh ấy liền không đem mọi chuyện nói hết với bố mẹ tôi.
Nhưng ….. !!!
Nếu tôi lượn lờ trước mặt anh ấy và khiến anh ấy không hài lòng, chắc chắn tôi sẽ bị lộ bộ mặt thật của mình trước mặt bố mẹ không thương tiếc, để họ thấy được cô con gái ngoan của mình, đã gây ra những chuyện gì ở trường ….
Vì một cuộc sống không đau thương, tôi nhất định phải đem anh ta nhổ tận gốc, mới có thể bảo toàn cái mạng già của mình.
“Mời tôi ăn cơm?”
Lâm Trác nhướng mày khinh thường nói: “Chỉ một bữa cơm mà có thể giải quyết sao?”
Thấy anh ấy bắt đầu lơ đi, tôi lập tức chuyển từ ôm đùi sang cánh tay của anh ấy và dùng hết sức kéo xuống.
Đợi anh ấy yên vị trên giường thì nhiệt tình bóp vai đấm lưng như chó.
Anh ấy sử dụng hết vốn liếng mình có, nặn ra một ngữ điệu nhẹ nhàng nhất: "Một bữa không đủ, một tháng, được không?"
Mắt anh ấy dừng lại chỗ mấy quả dâu tây trên đầu giường, tôi tinh mắt liền nắm bắt thời cơ, nhanh chóng lấy một quả đút cho anh ấy.
Anh há miệng cắn nhưng chỉ ăn được một nửa, vừa ăn vừa nhận xét: "Dâu này không tệ, nhưng hơi to."
Thấy anh ấy nhai chậm chạp, tôi không khỏi than:
"Bao nhiêu thời gian đã bị lãng phí với cái tốc độ ăn uống của anh."
"Không phải vấn đề của thời gian, mà là chất lượng."
Tôi không còn chỗ nào để phản bác, dù sao thì anh ấy cũng là thủ khoa ba năm liền của khoa “Khoa học Máy tính” của Đại học Thanh Hoa, người khác nói gì chúng tôi cũng phải công nhận.
Nghĩ đến điểm số kém cỏi của mình, lòng ghen tị bỗng dâng lên, liền muốn giở trò xấu.
Vì vậy, trước khi đút cho anh ấy quả tiếp theo, tôi liền cắn trước một miếng, chỉ chừa lại một nửa
"Đây, ăn thế này liền không phí sức nữa."
Lý do này nghe cũng hợp lý —
Trong lúc tôi đang chờ anh ấy ghét bỏ miếng dâu còn lại thì anh chỉ liếc một cái rồi bình thản ăn hết
Tôi kinh ngạc đến nói không trôi chảy:
“Anh, anh không thấy bẩn sao?”
Anh nhìn tôi với ánh mắt thiểu năng. Cổ áo tối màu theo cử động của anh mà mở ra thêm một chút, lộ ra xương quai xanh rất đẹp.
Tôi vô thức nuốt nước bọt.
Vốn là, anh ấy hoàn toàn không coi tôi là phụ nữ nên không có gì là anh ấy ngại cả
Quan trọng nhất vẫn là khiến anh ấy phải ngậm miệng lại.
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tôi bước tới nắm lấy cánh tay anh ấy và lắc nhẹ.
"Anh ăn dâu tây của tôi, có phải là nên tha cho tôi rồi không?"
Anh ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi, để lại cho tôi góc nghiêng vô cùng bén của mình. "Một tháng, không bớt một ngày."