Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 44: Anh muốn về mỹ ?





Khiết Tâm vừa  hét lại uốn éo thân người .

Phương Chấn Vũ càng ôm chặt hơn.Khiết Tâm tức giận buông va li xuống,lấy tay đánh đấm loạn xạ,Phương Chấn Vũ chỉ biết đứng đó chịu trận,anh không dám mạnh tay với cô,vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé.Phương Chấn Vũ thật lòng không biết cô bị làm sao ,nhưng trong đêm mà cô lại có tư tưởng bỏ trốn trong khi đó trong bụng còn có đứa bé .Dù yêu thương cô nhiều như thế nào nhưng hành động này của cô đã chọc giận anh.Vì tức giận không kìm được cảm xúc anh quát lớn.

\-" Khiết Tâm !em có thôi đi không?.Em đang làm mình làm mẩy chuyện gì? "

Tiếng quát của anh làm cô ngưng giãy dụa miệng cũng im bật.Anh mới vừa quát cô,đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô như thế.Nước mắt uất ức không kìm chế được tuôn ra ,nhưng cô mím chặt môi không cho mình khóc thành tiếng.

Mătq thấy cô mím môi ,mắt mở to nhìn anh,trong đó là sự đau thương,thất vọng ,

nước mắt tuôn rơi hai hàng,Phương Chấn Vũ thở dài trong lòng ,đối mặt với cô anh chỉ là con hổ giấy mà thôi,ôm chặt cô vào ngực,

đau lòng hôn lên mặt cô ,giọng nói hết sức dịu dàng.

\-" Khiết Tâm anh xin lỗi ,đừng khóc nữa mà em..vì em muốn rời xa anh ,điều đó anh không thể nào chấp nhận được ,làm anh rất tức giận..."


Thấy cô vẫn gục đầu trong ngực anh ,không thèm trả lời hay để ý đến anh.Phương Chấn Vũ nóng ruột nâng mặt cô lên ..

\-" Khiết Tâm...nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì được không em?"

\-" Buông em ra"

Giọng nói cô rất xa cách .

Làm tim anh nhói lên từng hồi .Phương Chấn Vũ thả lỏng tay ,buông cô ra đứng cách cô một bước chân.Khiết Tâm mở to mắt nhìn anh giọng nói kiềm nén sự run rẩy vang lên

\-" Anh muốn về Mỹ "

Lời cô nói làm Phương Chấn Vũ giật mình thì ra cô đã biết.Vì chuyện này mà cô mới muốn bỏ anh đi.Anh không nghĩ cô phản ứng mãnh liệt đến vậy.Anh nhẹ nhàng gật đầu.

\-" Đúng vậy ,nhưng mà..."

\-" Được rồi ..Em hiểu rồi"

Khiết Tâm đau đớn cắt ngang lời anh, bước lùi  cách xa anh hai bước.Phương Chấn Vũ nắm tay cô bị cô vun ra.Vẻ mặt đau đớn của Khiết Tâm làm anh lo sợ hoang mang.

\-" Khiết Tâm ..đúng là anh muốn về

Mỹ..nhưng nếu em không muốn anh sẽ không về nữa .Khiết....."

\-" Đủ rồi..anh đi đi ... tôi không cần anh thương hại hay có trách nhiệm gì cả ...

huhu...anh về với cô ta đi..huhu.."

Khiết Tâm bỗng nhiên hét lớn ,bật khóc nức nở,khi thấy anh thừa nhận cô không kìm chế được nữa,mà khóc rất thương tâm.

Phương Chấn Vũ cả kinh anh mặc kệ sự chống đối của cô ôm chầm lấy cô vào lòng, anh về Mỹ vì công ty đang cần anh ,sao cô lại nói anh về với cô ta...cô ta là ai??? ..trời ơi chắc anh điên mất.Nhưng thấy cô khóc thảm thiết đến như vậy phải dỗ cô nín rồi chuyện đó tính sao.

\-" Khiết Tâm đừng khóc mà em..ngoan ...anh không đi đâu nữa hết ...Khiết Tâm.."


Nước mắt vẫn không ngừng rơi.Phương Chấn Vũ bế cô lại giường để cô ngồi trên đùi anh,cô không còn sức để mặc anh muốn làm gì thì làm .

\-"Khóc nhiều sẽ bị mệt mà sẽ ảnh hưởng đến em bé đấy...ngoan nín đi em"

Quả nhiên nghe ảnh hưởng đến em bé.Cô nín ngay chỉ còn tiếng hít hít nho nhỏ .Anh lấy khăn giấy đầu tủ ,lau nước mắt cho cô.

Anh nâng khuôn mặt cô lên,hai mắt sưng đỏ cái mũi hồng hồng ,yêu chết đi được!!!Cô đúng là cục nợ của anh mà không hành anh sống dở chết dở là cô không vừa lòng, nhưng mà anh cam tâm tình nguyện những tra tấn ngọt ngào này.Anh nhìn vào mắt Khiết Tâm nhẹ nhàng lên tiếng.

\-" Khiết Tâm .Đúng là anh phải về Mỹ .Vì anh đã vắng mặt quá lâu rồi.Mà cơ sở chính nằm ở Mỹ anh không thể không về...Anh về là vì công việc ,anh không biết vì sao em nói anh về Mỹ là vì có người phụ nữ khác.

Nhưng anh có thể thề với em,anh không có làm điều gì sai trái với em hết.Khiết Tâm em tin anh đi..."

Nhìn vẻ mặt anh không có chút gì là giả dối cả, mà còn mang chút gì đó vẻ đau lòng và lo lắng nữa.Không lẽ cô đã hiểu lầm anh.Cô cắn cắn môi sau đó giọng nói khàn khàn  vang lên.

\-" Nhưng em nghe anh nói chuyện điện thoại với cô ta...anh còn ra ngoài nghe điện thoại..Khi em nói chuyện với anh thì anh lại không nghe vì anh bận phải suy nghĩ về cô ta"

Nói rồi tủi thân nước mắt lại lăn dài.Phương Chấn Vũ sáng tỏ thì ra là cô ghen.Trời ơi anh không ngờ những hành động đó lại khiến cô hiểu lầm như vậy.Thì ra vợ anh khi ghen lại ghê gớm đến vậy.Anh lấy tay vừa lau nước mắt cho cô vừa giải thích.

\-" Em hiểu lầm rồi.Anh không nói chuyện với ai cả,người anh nói chuyện là JOLL.Phó giám đốc của tập đoàn tại Mỹ...Còn anh ra ngoài nghe điện thoại và hay suy nghĩ là vì anh đang khó xử không biết phải mở lời với em như thế nào..."

Anh ngưng một chút sau đó nắm  tay cô lên úp vào má mình.

\-" Vì anh muốn nói với em,anh rất muốn ,rất muốn em cùng theo anh về Mỹ.Để em ở lại đây anh không thể nào yên tâm được.Anh không muốn rời xa em dù chỉ là phút giây.Anh biết mình như vậy là ích kỷ,anh không muốn làm em khó xử .Vì bạn bè,sự nghiệp tất cả em có đều ở nơi đây...Đều đó làm anh cứ suy nghĩ mãi.Anh không biết làm sao cho phải.."

Hai người nhìn nhau ,nghe anh nói mọi thứ vỡ lẽ ,Khiết Tâm xấu hổ không thôi.Sao cô có  thể hiểu lầm anh như vậy chứ.

Cô xấu hổ vùi đầu vào ngực anh ,ảo não lên tiếng.

\-" Xin lỗi anh..Sao anh không nói em nghe sớm?, để em vì  đau lòng  mà muốn chết đến nơi rồi "

Lúc này Phương Chấn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm ,anh ôm mặt cô lên hôn lên môi cô,cười nhẹ.

\-" Em còn nói sao.Anh bị em làm cho đau tim muốn chết rồi thì có.Khiết Tâm mai mốt có chuyện gì cũng phải hỏi qua anh,đừng như vậy mà muốn rời xa anh có được không em.?Xem như anh cầu xin em cũng được"


Lời anh nói làm Khiết Tâm cảm thấy mình thật có lỗi.Cô nhẹ nhàng gật đầu,mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.

\-" Em xin lỗi.Em sẽ không như vậy nữa..."

Phương Chấn Vũ yêu thương béo má cô rồi chợt nghĩ đến gì đó ,anh cẩn thận mở miệng.

\-" Khiết Tâm anh đã bỏ bê tập đoàn quá lâu rồi.Giờ đã đến lúc anh phải quay về.Em...em có thể sang đó với anh được không?..Anh không thể nào rời xa mẹ con em được .. "

Khiết Tâm nắm lấy tay anh để vào bụng mình ,nở nụ cười tươi.

\-"Chấn Vũ em đã từng nói ở đâu có anh nơi đó là nhà.Anh đi đâu mẹ con em đi đó.."

Phương Chấn Vũ mừng rỡ siết chặt cô vào lòng hôn  rồi lại hôn lên tóc cô.

\-" Anh yêu em bà xã..."

Khiết Tâm vùi đầu vào ngực anh cười tủm tỉm.

Hạnh phúc là thế đấy ,đắng, cay, ngọt bùi hiều lầm có ,chia cách có .Buông tay nhau lúc khó khăn? Không phải vì không vượt qua được, chẳng qua là vì tình yêu chưa đủ lớn thôi.Người nói yêu mình có thể nhiều vô số kể, nhưng chỉ duy nhất một người có thể cùng mình tay nắm tay đi đến cuối cuộc hành trình. Và người ấy, sẽ không vì những lý do trời ơi đất hỡi không đâu mà buông tay mình một cách dễ dàng quá đỗi. 

\------------------------END-------------------------