“Đợi đã cục cưng—” Tôi bắt lấy trọng điểm, “Vậy nên tên của cậu thậm chí còn chưa hề xuất hiện trên đó à?”
Cô ấy gật đầu: “Tớ đã nói là bức thư dang dở, còn chưa viết đến đoạn kết để ghi tên.”
Tuyệt vời, tôi cảm thấy như trái tim mình đang vỡ tan.
Tôi phải giải thích chuyện này với Chu Kí Bạch ngay lập tức mới được.
Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy trên Weibo nhưng cậu không trả lời, tôi cũng không có bất kỳ thông tin liên hệ nào khác của cậu ấy.
Chỉ có trực tiếp gặp mặt giải thích là tốt nhất.
Tôi vội vàng xuống dưới và không ngờ lại nhìn thấy Chu Kí Bạch dưới gốc cây ngọc lan cách cửa ký túc xá không xa.
Cậu ấy ăn mặc rất đơn giản, quần đen cùng giày thể thao.
Bên trên là một chiếc áo khoác màu đen, rộng thùng thình và không có khóa kéo.
Để lộ ra chiếc áo phông trắng bên trong và xương quai xanh xinh đẹp, gợi cảm của cậu ấy.
Dáng người cậu ấy mảnh khảnh, cậu tựa lưng vào gốc cây, khí chất lười biếng và tùy tiện.
"Chu Kí Bạch!"
Tôi gọi một tiếng và bước từng bước về phía cậu ấy.
Chu Kí Bạch nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi làm cho khuôn mặt sắc bén, lạnh lùng của cậu trở nên dịu dàng, gần gũi rất nhiều.
Tôi đi đến trước mặt cậu ấy và nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì ở đây thế?"
Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
“Vì muốn gặp cậu nên tớ đã tới đây."
Tôi rất khó hiểu: “Vậy sao cậu không gọi tớ xuống?”
Cậu cúi đầu, giọng điệu tự ti nói: “Tớ sợ làm phiền cậu nên chọn cách đợi ở đây.”
Lòng tôi khẽ run, tôi vội chuyển chủ đề:
“Cậu có việc muốn tìm tớ à?"
Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Chu Kí Bạch không trả lời, bầu không khí rơi vào im lặng.
Gió đêm thổi qua, những cánh hoa ngọc lan trắng muốt xoay tròn giữa không trung, khẽ bay bay rồi rớt xuống.
Gió cũng nhẹ nhàng cuốn theo men say thoang thoảng trên người cậu ấy.
Tôi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:
“Cậu uống rượu à?"
Cậu ấy vẫn im lặng.
Một lát sau.
Một bàn tay ấm áp đưa ra và thận trọng chạm vào ngón tay tôi.
Thấy tôi không lùi bước, cậu ấy lại thử thăm dò và ngập ngừng hướng lên trên xoa lòng bàn tay tôi.
Và cuối cùng nắm tay tôi thật chặt.
Tôi sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn cậu ấy.
Chu Kí Bạch lại ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, giống ý hệt chú cún bị người bỏ rơi.
Cậu mím môi, khó khăn mở lời:
"Miên Miên, đừng thích người đó nhé."
“Thích tớ đi."
“Cậu thích tớ, được không?"
…Trái tim một phút trước vốn còn bình lặng như nước của tôi giờ khắc này bỗng nhiên đập loạn xạ.
Chu Kí Bạch nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt không hề che giấu sự nồng cháy.
"Thật sự, tớ không hiểu, rốt cuộc tớ thua kém người ấy ở điểm nào chứ."
"Miên Miên, dáng tớ đẹp hơn dáng người ấy, tớ cũng mạnh hơn người ấy rất nhiều."
Vừa dứt lời, cậu ấy đã nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng vuốt ve.
Bốn mắt chạm nhau, và cậu ấy tỏ vẻ xấu hổ nhìn đi nơi khác, thậm chí còn hơi quay đầu sang một bên.
Lần này, không chỉ có đôi mắt, mà ngay cả khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc cũng dần đỏ bừng trước mắt tôi.
Tôi:? ? ?
"Thật ra tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Tôi lấy ra một bức thư tình khác đưa cho cậu ấy và giải thích: “Hôm ấy tớ bị nhầm. Đây mới là bức thư tình mà tớ muốn đưa cho cậu.”
Chu Kí Bạch khó có thể tin được mà chớp mắt, hơi nước lóng lánh trong mắt tựa như hàng ngàn vì sao lấp lánh giữa trời đêm.
“Thật ư?” cậu ấy ngạc nhiên hỏi.
Tôi thẹn thùng gật đầu và ra hiệu cho cậu ấy mở nó ra xem.
Bàn tay với gân cốt rõ ràng của cậu ấy mở phong thư ra, cậu hết sức trân trọng đọc từng câu, từng chữ:
"Hãy viết đáp án cho những hỏi sau:
Câu hỏi thứ nhất:
f(x)=[1-(x-1)^2]^1/2
g(x)=cos^-1(1-x)-π
Câu hỏi thứ hai:
(9^3 + 8^2 - 7^3 × 6^2 ÷ 5 + .😎 ÷ sin30 × 6 - lne - 449
Câu hỏi thứ ba:
[(9^3+8^2-7^3×6^2 5+.😎 ÷ sin30×6-lne] - 449×2 - 624
Câu hỏi thứ tư:
lim sin(1/x) (x=0)
…”
Thấy Chu Kí Bạch vẫn có ý định đọc tiếp, tôi vội vàng ngắt lời:
"Được rồi, được rồi, bốn câu hỏi này là đủ rồi."
Tôi chột dạ sờ sờ mũi mình.
Lúc trước khi viết lá thư này, bạn thân nói rằng cần thiết phải dùng một ý tưởng cực kỳ bất ngờ mới có thể thể nổi bật giữa đống thư tình sến súa và thu hút sự chú ý của kiểu người lạnh lùng, học siêu giỏi như Chu Kí Bạch.
Vì vậy tôi đã lên mạng lùng sục và chép rất nhiều công thức tỏ tình lên lá thư.
Một số công thức tỏ tình rất hiếm và khó giải, không biết Chu Kí Bạch có thể giải được ngay trước mặt tôi không.
Liệu cậu ấy có nghĩ rằng tôi giày vò, lừa gạt cậu không?
Ngay lúc tôi đang lo lắng và băn khoăn không biết có nên trực tiếp nói cho cậu ấy đáp án hay không thì một thanh âm trong trẻo dịu dàng tựa dòng suối trong vang lên trên đỉnh đầu tôi.
“Đáp án câu thứ nhất là đồ thị hình trái tim được vẽ ra trên trục tọa độ”.
"Đáp án cho câu hỏi thứ hai là 520."
"Đáp án cho câu hỏi thứ ba là 1314."
"Câu hỏi 4: không có giới hạn của sin(1/x) tại x = 0."
Chu Kí Bạch dừng một chút, nhìn chằm chằm tôi, nhếch môi cười: "Cho nên ý của cậu chính là cậu sẽ yêu tớ trọn đời trọn kiếp, tình yêu cậu dành cho tớ mãi mãi không có giới hạn."
Tôi trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế, đúng thế. Chính là ý đó đó!”
Thực ra thời gian viết lá thư này đã trôi qua quá lâu nên tôi thực sự sớm không còn nhớ rõ đáp án là gì.
Nhưng đại khái chính là tôi thích cậu ấy, rất thích, rất rất yêu cậu ấy.
Cậu ấy không hổ danh là cao thủ học đường, quá đỉnh!
Thư tình đã được đưa, tình cảm cũng đã được gửi gắm.
Tôi cũng không muốn vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
"Chu Kí Bạch, tớ thật sự rất thích cậu, vậy cậu có muốn theo đuổi tớ không?"
Cậu ấy khẽ cười một tiếng, tựa như gió mát trăng thanh.
"Tất nhiên rồi, đó là vinh hạnh của tớ."