Sắp tới trường tôi sẽ có trận giao hữu bóng rổ với trường B ngay cạnh.
Tôi vô tình nói rằng những chàng trai chơi bóng rổ rất đẹp trai.
Vì vậy Chu Kí Bạch không chút do dự đăng ký vào đội bóng rổ của trường.
Cậu ấy đã sớm mua đồ ăn vặt và trà sữa cho tôi và dặn tôi nhớ đi xem.
Khi trận đấu bắt đầu vào buổi chiều, tôi đến sân bóng rổ đúng giờ để xem trận đấu.
Vừa bước vào khán đài đã nghe thấy các cô gái xung quanh bàn luận sôi nổi.
“Chu Kí Bạch kìa! Anh ấy mặc đồng phục bóng rổ trông đẹp trai dã man!"
"Đáng tiếc trái tim của anh ấy đã thuộc về người khác, nếu không trai đẹp như vậy tớ nhất định phải ra tay!"
"Không sao, chúng ta ngắm đã mắt cũng không lỗ!"
"..."
Tôi không dừng lại và ôm một túi đồ ăn vặt lớn đi ngang qua.
Mặc dù đã đoán trước rằng sự có mặt của Chu Kí Bạch sẽ khiến cho người đến xem trận đấu nhiều hơn bình thường một ít, nhưng khi tôi đến tìm chỗ ngồi mới biết được rằng số lượng khán giả của trận đấu năm nay nhiều hơn những năm trước nhiều lần, gần như đạt đến mức không còn chỗ.
Tôi nhìn quanh và cuối cùng tìm được một chỗ trống ở một góc cách xa trung tâm sân.
Trận đấu bắt đầu ngay khi tiếng còi lảnh lót của trọng tài vang lên.
Trên sân, các thiếu niên tràn đầy năng lượng thể hiện kỹ năng của mình, chạy bộ, cướp bóng, nhảy cao, đổ mồ hôi...
Chu Kí Bạch đặc biệt nổi bật trong đó.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống, phác họa khuôn mặt hoàn hảo của cậu ấy, và mỗi cử động của cậu gần như đều thu hút sự chú ý của mọi người.
Cậu nhanh chóng đoạt được bóng và định ném vào rổ nhưng lại bị mấy đối thủ cản phá.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu quay lại và thực hiện một động tác giả khiến đối thủ bị hụt, sau đó cậu lại xoay người, nhảy lên và thực hiện một cú ba điểm hoàn hảo.
Cậu ấy ngẩng đầu lên và nhìn về phía tôi, nở nụ cười hoang dã và đầy khí thế.
Vô số chàng trai cô gái trên khán đài đã cổ vũ và la hét chói tai vì cậu.
"Ahhh! Đẹp trai đến mức tớ không thể nói nên lời!"
“Ném bóng đỉnh dã man!"
"Hình như anh ấy đang nhìn về phía chúng ta kìa!"
"..."
Cảm xúc dâng trào trong tôi, ánh mắt tôi luôn dõi theo bóng dáng cậu ấy trong suốt trận đấu.
Cuối cùng, trường tôi đã giành chiến thắng với tỉ số áp đảo.
Khi Chu Kí Bạch bước ra khỏi sân bóng, các cô gái đã xúm lại đưa nước cho cậu ấy.
Tôi cũng đứng dậy, lấy ra chai nước đã chuẩn bị từ trước và đi tới.
Nhưng tôi ở vị trí quá xa, khi tôi chen được qua qua đám đông thì Chu Kí Bạch đã bị bao vây bởi rất nhiều vòng trong, vòng ngoài người.
"Xin lỗi, tôi chỉ uống nước mà người tôi thích đưa cho."
Sau khi lịch sự từ chối nước do các cô gái xung quanh mời, cậu ấy đi thẳng về phía tôi.
Tôi đưa nước cho cậu ấy uống và cười nói: “Cậu chơi thực sự rất hay.”
Không ngờ cậu ấy lại cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ giọng hỏi: “Miên Miên, vừa nãy trông tớ có đẹp trai không?”
“Cậu…” Tôi nhỏ giọng phê phán cậu ấy, “Cậu
chẳng e thẹn chút nào.”
Cậu ấy không chịu bỏ cuộc: “Tớ có đẹp trai hay không? Hôm nay trái tim của cậu có rung rinh vì tớ thêm chút nào không?”
Tôi chậm rãi trả lời: “Rất đẹp trai, thêm rất nhiều chứ không phải một chút đâu.”
Mái tóc đen của Chu Kí Bạch ướt đẫm mồ hôi, do chuyển động của cậu ấy mà những giọt mồ hôi theo mặt và cổ trượt vào cổ áo đồng phục rộng thùng thình.
Hầu hết các cô gái trên khán đài đều bị cậu ấy hấp dẫn, cậu ấy không đẹp trai mới là lạ!
Tôi đưa cho cậu ấy chiếc khăn để lau mồ hôi, bày tỏ thắc mắc thầm kín trong lòng: “Tớ thấy lúc chơi bóng rổ nóng quá, mọi người thường vén áo lên để lau mồ hôi. Sao suốt trận đấu tớ đều không thấy cậu làm như vậy?"
Cậu ấy nói: “Vén áo lên sẽ lộ cơ bụng”.
Tôi chớp mắt: “Hả?”
Gò má cậu ấy ửng hồng, cậu bước thêm một bước và giải thích: “Tớ chỉ muốn cho cậu xem thôi.”
Chỉ cho tôi xem?
Tôi sững người.
Ánh mắt vô thức dừng lại trên bụng cậu ấy.
Trận đấu kết thúc tốt đẹp, Chu Kí Bạch nói muốn đưa tôi ra ngoài ăn tối.
Sau khi nghe điều này, vẻ mặt bạn thân như gặp kẻ thù khủng bố.
“Cưng ơi, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu, tất nhiên cậu phải mặc váy thật đẹp!"
Cô ấy chọn một chiếc váy hồng nhạt trong tủ của tôi và bắt tôi thay.
Tôi đã mua chiếc váy này vào dịp sinh nhật năm ngoái và chưa từng mặc ra ngoài.
Tôi do dự nói: “Ninh Ninh, thế này có trịnh trọng quá không?”
Cô ấy lải nhải: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, Miên Miên à. Ngày nào chị đây chẳng mặc như thế. Tại bình thường cậu ăn mặc giản dị quá nên mới thấy không quen thôi.”
Tôi mặc váy vào, Thẩm Ninh lấy ra một đống chai, lọ bày trước mặt tôi.
Cô ấy nhẹ nhàng nhéo má tôi thở dài: “Da đẹp ghê, hình như cũng không cần dùng nhiều mỹ phẩm như vậy. Đầu tiên chỉ cần làm vài bước dưỡng da rồi sau đó đánh kem nền đơn giản là được!”
Tiếp theo, tôi dựa theo hướng dẫn của bạn thân làm từng bước một.
Không biết mất bao lâu nhưng cuối cùng cũng mân mê xong.
Sau khi vẽ nét cuối cùng lên lông mày, cô ấy ra hiệu cho tôi nhìn vào gương soi toàn thân.
Tôi đứng dậy đi tới trước gương, một cô gái xinh đẹp duyên dáng mặc váy hồng ở phía trước cũng đang tiến lại gần hơn.
Cô gái cuối cùng cũng dừng lại, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, thông minh mà cũng rất xinh đẹp.
Bạn thân dùng một tay chống cằm và nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc trước vẻ đẹp của tôi.
"Miên Miên của tớ trông rất đẹp khi không trang điểm, nhưng khi trang điểm thì đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt!"
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy rồi nhấc chiếc điện thoại di động được đặt bên cạnh để xem giờ.
Đã gần tám giờ rồi.
“Thôi xong, muộn mất rồi!"
Sau khi tạm biệt bạn thân, tôi vội chạy xuống tầng ký túc xá.