Diệp Tu thế mà vẳn tươi cười, mớ miệng hỏi: “Có chuyện hả?”
Giọng điệu rất bình thản khiến Nguyệt Trung Miên không nói lên lời, gã không tin nỗi đây là cái thằng vừa bị mình spam mắng chửi cả tiếng. Nếu bảo quần chúng là bị che mẳt, gã và Quân Mạc Tiếu lại biết rõ đấy chính là vu khống trắng trợn. Thì sao cái thằng này vẫn làm như chẳng có việc gì thế này?
Lẽ nào hắn không nhìn thấy những lời mắng chửi vừa rồi?
“Quân Mạc Tiếu là tên vỏ sỉ, vì muốn chiếm riêng BOSS mà cố ý không trị liệu, hại chết toàn đội. Mọi người hãy cấn thận.”
Nguyệt Trung Miên vội vã gửi lại hai lần, chờ mong phản ứng của Diệp Tu, kết quả chỉ nghe Diệp tu nói: “Còn muốn mắng? ông không đi luyện cấp hả?”
“Tao… Tao cho mày biết sự lợi hại của tao! Hiện tại biết công hội Nguyệt Luân của tụi tao không dễ chọc rồi chứ?” Những lời này của Nguyệt Trung Miên vốn đã được chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại nói ra chí thấy toàn bộ ngữ cảnh đều không hợp, thật giống như phi dao vào gối bông, không hề gây sát thương.
“Biết chứ, bây giờ tui hết tổ đội được rồi.” Diệp Tu nói.
Nghe xong lời này, Nguyệt Trung Miên rốt cuộc cũng hơi thoải mái, ha ha cười nói: “Cho mày hết dám coi thường.”
Không ngờ Diệp Tu lại nói tiếp câu nữa: “Không phải mấy ông thiếu người hả? Thêm tui với?”