Huyền Thoại Trở Về - Diệp Tu

Chương 1448: Mắt em sáng lắm



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Bát Âm Phù ngã xuống như dự đoán.

Một pháp sư triệu hồi cạn mana, dù ôm cây máu đầy mà chat GG cũng sẽ không ai chỉ trích, nhưng cậu vẫn cố gắng đánh. Không còn sức chống cự, cậu dùng thân mình câu giờ, hòng rút sức bền Phương Duệ, rút máu Hải Vô Lượng. Cả phần đấu lôi đài đêm nay như chỉ để phục vụ mục đích ấy, nhưng trận của Lý Viễn là dài nhất, nhọc nhằn nhất, đồng thời cũng kém hiệu quả nhất. Tuy vậy, cậu không hề bỏ cuộc, mãi đến khi Hải Vô Lượng lấy đi giọt máu cuối cùng của Bát Âm Phù.

Lý Viễn xuống sân trong tiếng vỗ tay bốn bề. Những tràng pháo tay ngợi khen cậu khi đánh trận trước quá xuất sắc và trận này quá kiên cường.

Thiếu mana vẫn cố níu kéo là một hành động tính toán chi li, mất phong độ ông lớn, nhưng cả hai đội đêm nay đều đánh rất ác liệt, không nhượng bộ đối thủ dù chỉ một bước, cho nên khó ai có thể chỉ trích Lý Viễn vì hành động này.

"Đánh tốt lắm." Về đến hàng ghế đội nhà, Lý Viễn được các đồng đội động viên. Song, bản thân cậu lại buồn bã vô cùng. Cậu bất mãn về chính mình, cảm thấy mình đánh quá tệ cho trận với Phương Duệ.

Tướng thứ tư Lam Vũ đứng dậy: Lư Hãn Văn, kiếm khách Lưu Vân.

Toàn bộ khán giả ồ lên. Lư Hãn Văn xếp thứ tư, vậy tướng thứ năm khả năng sẽ là sát thủ số một Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên. Với thể thức tính điểm đầu người, xếp át chủ bài ở cuối đội hình được đánh giá là chiến lược bảo thủ. Chiến lược thường thấy nhất hiện nay là cố giành về 2 điểm lôi đài, nên các chiến đội thường cho át chủ bài ngồi slot thứ tư, kỳ vọng lấy bốn chấp năm. Hôm nay Lam Vũ thi đấu trên sân nhà, lại đi ngược thời đại. Chơi kiểu bảo thủ, lẽ nào Lam Vũ không đủ tự tin vào bản thân?

Mọi người xì xào bàn tán. Fan Lam Vũ cảm thấy hơi bất an.

Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng thảo luận khá nhiều về vấn đề này, cuối cùng Lý Nghệ Bác kết luận bằng tình hình thực tế: "Sự thật thì, tạm thời Lam Vũ đang bị dẫn trước."

Lam Vũ tới tướng thứ tư rồi, mà Hưng Hân mới tướng thứ ba. Trận mới đây, Phương Duệ đánh bại Lý Viễn chỉ tốn 26% HP. Hải Vô Lượng còn đến 74%, mana vẫn đủ sức cân một trận nữa nên cặp đấu sắp tới khó thể dự đoán thắng thua. Nếu Phương Duệ thắng, có thể nói cán cân sẽ nghiêng về Hưng Hân hoàn toàn.

Kết quả sẽ thế nào?

Khán giả sân nhà tâm trạng ngổn ngang, nhìn theo Lư Hãn Văn cất bước lên sân.

Cậu chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng bước chân lại rất vững vàng kiên định. Từng bước từng bước, cậu đi vào phòng đấu.

Trận thứ sáu lôi đài bắt đầu.

"Nhóc ranh, mình gặp ở đâu đây?" Vừa vào trận, kênh chat lập tức xuất hiện tin nhắn. Phương Duệ giọng điệu xấc láo như boss, chưa chi đã gây hấn.

"Cứ giữa bản đồ đi!" Lư Hãn Văn trả lời.

"Được, nói nhớ giữ lời nghen!" Phương Duệ nói.

Fan Lam Vũ hò hét ầm ĩ, không ít người mắng thẳng ra miệng. Trận trước, chính Phương Duệ là kẻ nuốt lời, trận này lại dám dạy bảo người ta, thế giới thiệt đảo điên mà!

Ngồi dưới hàng ghế Hưng Hân, Trần Quả cũng không dám ngẩng mặt nhìn đời. Thắng thì vui thật đấy, nhưng cô còn cách xa cảnh giới "vì thắng lợi, không chừa thủ đoạn" lắm. Ai như Ngụy Sâm bên cạnh, xem Phương Duệ đánh mà cứ gọi là phê pha.

"Hình như tiền bối đâu có tư cách dạy em đâu nhỉ?" Trong trận, Lư Hãn Văn bỗng nói lên tiếng lòng mọi người.

"Ha ha, chú mày đoán xem anh có đi ra đó không nè?" Phương Duệ nói.

Mắc zại! Người người mắng mỏ.

"Tiền bối có đi không em không biết, nhưng em chắc chắn sẽ đến chỗ hẹn." Lư Hãn Văn trả lời.

"Tiểu Lư khá lắm!!" Khán giả hợp lực gào to. Trong mắt họ, kết quả trận đấu thế nào chưa rõ, nhưng ít nhất nếu xét nhân phẩm, Lư Hãn Văn nhà mình đã thắng Phương Duệ một trăm lần.

Và thế là Lưu Vân nói sao làm vậy, đi thẳng một đường ra giữa bản đồ.

"Thằng nhỏ này thiệt thà quá!" Ngụy Sâm thở dài.

"Sao, ông không vừa mắt hả?" Trần Quả nói.

"Chả có gì là không vừa mắt. Cách nào cũng được, chỉ cần thắng, tui đều vừa mắt hết." Ngụy Sâm nhạt giọng.

Bên Hưng Hân, quả nhiên Phương Duệ không phụ kỳ vọng của mọi người, hẹn đối thủ gặp giữa bản đồ xong thì cho người ta leo cây, mình đi vòng sang phải.

Lát sau...

"Tiền bối, em đến rồi." Lưu Vân vai gác trọng kiếm, thẳng tắp đứng giữa trung tâm bản đồ, chat lên kênh chung.

"Ok, anh mày đến ngay." Phương Duệ lập tức trả lời. Hải Vô Lượng nhanh chóng cắt vào từ cánh phải.

"Em đoán, chắc chắn tiền bối sẽ không xuất hiện trước mặt em?" Lư Hãn Văn nói.

"Thông minh lắm."

"Vậy sẽ là bên nào ạ?"

"Đoán tiếp đi ku!" Phương Duệ nói.

"Hoặc là bên trái, hoặc là bên phải!" Lư Hãn Văn nói.

"Cũng có thể phía sau mà!" Phương Duệ nói.

"Đúng nhỉ?" Lư Hãn Văn như bừng tỉnh thật.

"Cho nên chú mày phải cẩn thận." Phương Duệ nói. Hải Vô Lượng kỳ thực đã vào vị trí từ cánh phải. Muốn đánh lén, hắn phải tìm chỗ núp trước chứ không thể dựa dẫm sương mù, vì sương mù không chỉ che khuất tầm nhìn đối thủ, cả hắn cũng bị hạn chế tương tự.

Như một đạo tặc, khí công sư Hải Vô Lượng lăn lộn luồn lách trong rừng.

"Không biết Triệu Dương có đang xem trận này không ta?" Phan Lâm thình lình thốt lên.

"Ha ha." Lý Nghệ Bác cười. Hắn biết ý Phan Lâm khi hỏi vậy. Còn gì ngoài tò mò, rằng nếu Triệu Dương nhìn thấy Hải Vô Lượng của mình đã biến thành một khí công sư chuyên chơi zâm, anh sẽ nghĩ thế nào?

Trong trận, Phương Duệ đã chọn được vị trí núp lùm. Hải Vô Lượng im im ló đầu ra từ một gốc cây, nhìn lướt bên ngoài một phen rồi lập tức rụt cổ về.

Hắn thấy Lưu Vân rồi. Cậu nhóc thản nhiên đứng đó như thật sự đang chờ hắn đến.

Hừm, vì đặc thù bản đồ nên nó cũng định chờ mình ra tay để lợi dụng? Tầm nhìn quá hạn chế, phát hiện nhau là coi như sát rạt nhau luôn, chờ mình ra tay trước chưa chắc đỡ kịp mà nhỉ?

Khi Phương Duệ còn đang suy tư làm sao úp sọt, kênh chung bỗng nhảy lên một câu: "Tiền bối, em thấy anh rồi."

"Hở?" Phương Duệ cười. Ông đây kinh nghiệm đầy mình, muốn lừa ông? Thằng con nít làm trò con nít!

"Vâng, mắt em sáng lắm đấy." Lư Hãn Văn nói.

"Thế à? Thế thì anh toi rồi. Chú mày sắp chém tới phải không, anh phải chạy ngay thôi!" Phương Duệ vừa chat nhảm câu giờ, vừa lúc lắc não nghĩ cách tập kích. Hắn đâu biết rằng, khán giả bên ngoài đã sôi trào cả lên.

Lưu Vân đang từng bước, từng bước di chuyển lặng lẽ. Phương hướng cậu nhắm tới, chính là vị trí Hải Vô Lượng giấu mình.

"Cậu ta thấy thật kìa!" Mọi người đều kinh ngạc.

"Cắt góc nhìn Lưu Vân xem!" Tổ ghi hình vội vàng lùi về vài phút trước đó. Lưu Vân xoay góc nhìn liên tục, hết trái tới phải, tốc độ xoay rất nhanh và không hề ngừng lại.

"Chiếu chậm tí." Mọi người xem một lượt mà chẳng phát hiện ra gì, tổ ghi hình bèn giảm tốc độ.

Tốc độ giảm xuống 1/2.

Giảm tiếp còn 1/4.

Giảm tiếp nữa, 1/8...

Cuối cùng, người ta mới tìm thấy một khoảnh khắc cực ngắn, góc nhìn xoay trúng Hải Vô Lượng đang thò nửa cái đầu ra quan sát.

Với tốc độ chiếu chậm chỉ 1/8, tổ ghi hình cũng phải cố lắm mới chộp được khung hình này. Thao tác của Phương Duệ quá nhanh, nửa cái đầu chỉ thò ra trong chớp mắt rồi rụt vào ngay. Nếu là người bình thường, chỉ e khó lòng phát hiện, nhưng Lư Hãn Văn lại bắt lấy cực chuẩn.

"Mắt em sáng lắm", đó không phải một câu nói đùa!

Mà cậu thiếu niên này cũng không ngây thơ, khờ khạo như Phương Duệ nghĩ. Cậu vừa chat nhảm với hắn, vừa lặng yên tiếp cận.

"Thằng ngu!" Ngoài trận, Ngụy Sâm mắng. Dĩ nhiên hắn đang nói Phương Duệ.

"Công nhận mắt thằng nhóc tốt thật." Màn hình lớn trong nhà thi đấu chiếu đi chiếu lại nhiều lần, nửa cái đầu lấp ló phía sau gốc cây quá bé, tổ ghi hình phải đánh dấu đỏ cho khán giả dễ thấy, Diệp Tu xem mà cũng ngạc nhiên vì Lư Hãn Văn.

Trong trận, Phương Duệ chưa ý thức được chuyện xảy ra. Tuy nhiên, hắn đã lập xong kế hoạch tấn công. Trước khi hành động, hắn đương nhiên sẽ muốn xác định động tĩnh đối thủ lần cuối.

Hải Vô Lượng thò nửa cái đầu ra cực nhanh.

Ánh kiếm lóe sáng!

Góc nhìn Hải Vô Lượng đột ngột phủ đầy bóng kiếm. Hắn chỉ mới ló cặp mắt ra, ánh kiếm đã chém ngang tới. Phương Duệ vội vàng giật chuột về sau, Hải Vô Lượng rụt đầu vào, một trời kiếm ảnh kia lập tức vót xuống thân cây.

"Nhanh quá!!" Phan Lâm bật thốt trong kinh hoàng. Không rõ hắn đang chỉ kiếm Lưu Vân nhanh hay đầu Hải Vô Lượng lẹ, nhưng dù chỉ ai cũng đúng cả.

"Tiếc rằng đó là trọng kiếm." Lý Nghệ Bác nói.

Tốc độ tấn công của trọng kiếm kém hơn hẳn kiếm quang và thái đao. Chỉ số thuộc tính có tác dụng gì? Hạn chế việc tốc độ tay ảnh hưởng đến tốc độ tấn công. Với apm cao, trọng kiếm dưới tay tuyển thủ chuyên nghiệp chắc chắn vẫn nhanh hơn người chơi thường, nhưng nếu hai người có cùng chuẩn apm, cú chém từ trọng kiếm dĩ nhiên không nhanh bằng kiếm quang hay thái đao.

Hit Rút Đao Trảm của Lưu Vân chỉ chậm một tẹo thôi, chứ đổi thành kiếm quang hay thái đao thì tốc độ tấn công dư sức bù vào suýt soát vừa rồi. Né hiểm một nhát, Phương Duệ sao còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra? Phương án tập kích vừa lập trong đầu tan thành mây khói. Thò đầu bên phải bị chém, Hải Vô Lượng không chút chần chừ, rất quả quyết lao ra từ bên trái.

Vù!

Tiếng gió nặng nề vang lên, trọng kiếm Diễm Ảnh trong tay Lưu Vân lại lần nữa cuốn đến.

Hải Vô Lượng chỉ đành rụt đầu về tiếp, mượn cây che chắn thân mình. Phương Duệ lúc này mới nhận ra, mắt nhìn và phản ứng của thằng nhóc này đều kinh người. Gặp điều kiện địa hình hiện tại, chúng càng thêm phát huy mãnh liệt.

Thế mới biết, dụng ý chọn bản đồ của đội chủ nhà Lam Vũ lại sâu thêm một tầng.