Huyền Thoại Trở Về - Diệp Tu

Chương 203 - Cuối cùng cũng có chiến thuật rồi.



Mỗi khi người chơi tử vong đều có tỷ lệ bị rớt đồ nhất định, tuy không có số liệu cụ thể, nhưng ở khu phổ thông cũng chẳng cao là bao. Chỉ chắc chắn một điều: Tỷ lệ rớt đồ của người chơi không phân biệt chất lượng đồ rõ ràng như BOSS. Mỗi khi tử vong, vật phẩm nào trên người cũng có khả năng rớt như nhau

Dù thế, chuyện Hoàng Thiếu Thiên muốn rớt vũ khí là rớt ngay, quả thực ăn ở tốt đến khó tin, không khác gì oánh BOSS rớt vũ khí cam.

Kiếm khách đại kiếm cũng thấy bong bóng thoại cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên gõ ra, nhưng nói miệng ai tin chứ? Gã nghĩ tên này đang châm biếm mình mà thôi. Vừa tức hộc máu sống lại, gã đã nhận ngay được tin dữ từ đám bè bạn trong công hội. Còn ý định kiếm lại thanh kiếm khác? Còn trông chờ gì ở tỷ lệ rơi đồ của khu thường chứ. Đó cũng là một trong nhưng nguyên nhân làm kiếm khách đại kiếm xót đứt ruột, đúng là xui tận mạng mới rớt nguyên cây kiếm cam Cường Tập cấp 25 như thế.

Đám người đuổi giết Quân Mạc Tiếu vốn chả quan tâm Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng tay này chảnh chó quá, người ta chả động chạm thì thôi còn bị hắn nhảy xổ vào đánh như đúng rồi, đã giết hai mạng, còn rơi được cả cây vũ khí cam. Đương nhiên, vài kẻ hay tin cũng hí hửng trong dạ, chẳng qua, không lờ Lưu Mộc được nữa, mọi người rốt cuộc đồng lòng nhất trí.

“Rớt rồi rớt rồi rớt rồi nè.” Hoàng Thiếu Thiên gào tướng lên với Diệp Tu.

“Rớt được gì?” Diệp Tu hỏi.

“Kiếm cam Cường Tập cấp 25, xem người ta ăn ở tốt chưa.” Hoàng Thiếu Thiên ríu rít.

“Ngon, cố gắng phát huy.” Diệp Tu nói.

“Đọc tọa độ.” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“1645, 1866.” Diệp Tu báo lại. Tọa độ trong Vinh Quang thực chất cũng tùy vào khu vực, một tọa độ dù sao cũng cách nhau rất nhiều khoảng.

“Được bao nhiêu em rồi?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
Advertisement
“Hai.”

“Hòa, quyết thắng thua đi.” Hoàng Thiếu Thiên gửi tin.

“Chú thua.” Diệp Tu trả lời.

“Tại sao?” Hoàng Thiếu Thiên không phục.

“Chú không đủ thuốc.” Diệp Tu tỉnh bơ đáp lại.

Hoàng Thiếu Thiên cứng họng. Có thể khiến Hoàng Thiếu Thiên không bật được vốn chẳng phải chuyện dễ dàng, mà cũng chỉ có sự thật chình ình thế này mới khiến hắn ta chịu thua… Quả thật, với số lượng đồ ăn và thuốc ít ỏi Diệp Tu tiếp tế, muốn cò cưa trận này là không thể.

“Cứ giết đến lúc hết thuốc tính sau.” Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên quyết cái rụp, vừa gửi tin trả lời vừa chạy tới tọa độ Diệp Tu báo.

Hai đại thần hàng đầu giới chuyên nghiệp.
Advertisement
Hai gã đứng trên đỉnh Vinh Quang.

Giờ phút này lại tổ chức săn giết người chơi thường.

Cậy lớn hiếp nhỏ? Cậy mạnh hiếp yếu?

Những từ này cũng chưa đủ để hình dung thảm cảnh lúc này. Giữa chuyên nghiệp và bình thường có một sự chênh lệch rất lớn, nhất là trong PK, so với phó bản đôi bên còn cách nhau đến một trời một vực.

Từ kỹ thuật thao tác, kinh nghiệm thực chiến, tố chất tâm lý, đến lợi dụng địa hình…



Rừng Không Tri.

Diệp Tu định lấy khu rừng này làm nơi mọi người gặp mặt nhau, kéo cả đám đuôi kia đến cũng nằm trong kế hoạch của hắn. Duy có Hoàng Thiếu Thiên là bất ngờ nhất, đương nhiên Diệp Tu chưa thần thánh đến mức tính được Hoàng Thiếu Thiên sẽ tới góp vui. Vì dù sao, Diệp Tu cũng tin chỉ mình mình có thể lợi dụng địa hình Rừng Không Tri để quất cả đám này. Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện chỉ giúp hắn tiết kiệm thêm thời gian mà thôi.

Một người, hai người, ba người…

Từng người từng người ngã xuống. Ban đầu mọi người còn không để ý, đa số đều âm thầm sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác. Ai cũng cho rằng bị giết chết nhất định là do bất cẩn, mà chuyện đó còn lâu mới phát sinh trên người mình.

Cho đến lúc số người tử vong lên tới con số mười, bấy giờ mới ngớ ra.

Sao lắm người bất cẩn thế?

Cả đám xục xạo trong Rừng Không Tri hơn mười phút, Quân Mạc Tiếu khi ẩn khi hiện, làm cả đám cứ phải đuổi theo như vịt. Chưa kể tay kiếm khách Lưu Mộc cấp 27 lắm mồm lúc nào cũng kéo theo cả mớ bong bóng thoại. Có một tay như thế ở ngay cạnh, Rừng Không Tri trở nên ầm ĩ vô cùng, dường như hắn ta chưa ngơi mồm được lúc nào.

Đã có hơn mười người biến mất. Rốt cuộc đám còn lại cũng ngờ ngợ nhận ra.

Hội trưởng Cô Ẩm cũng lập tức thu hồi chỉ thị “Lục tìm mọi ngõ ngách, có gì báo ngay.” lúc trước. Bởi bằng cái lệnh ấy, công hội họ đã hy sinh hai người.

Người chơi công hội khác cũng thế, mọi người tụ hợp lại một chỗ, tạm dừng hành động đuổi giết đơn lẻ.

“Tôi thấy… hình như chúng không chỉ muốn thoát đâu, mà còn muốn giết sạch chúng ta nữa…” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Không một tiếng đáp trả, ai cũng thấp thỏm trong lòng.

Mười người bị giết, ai cũng thấy. Mỗi lần có người bị tập kích, họ đều muốn chạy ra cứu viện. Nhưng vô ích, dường như đối phương còn rõ vị trí phân bố của họ hơn bản thân họ, mỗi lần vội vàng đuổi tới, chỉ còn mỗi xác chết nằm xuống ở tọa độ ấy. Thật ra, đối phương có để lại hành tung, nhưng giờ nghĩ lại, dường như hành động đó cũng là cố ý.

Bất kể Quân Mạc tiếu hay Lưu Mộc, chạy tới chạy lui không phải để thoát thân, mà vì muốn phá rối đội hình của họ, tìm rồi xuống tay với đứa nào lạc đàn.

Đội hình? Có thứ đó thật sao? Bản thân họ còn chả biết, cả đám chỉ mạnh ai nấy đuổi mỗi khi thấy bóng dáng đối phương, với lối đánh đại ấy, đối thủ lại bắt bài được quy luật của họ ư? Điều này làm tất cả mọi người đều thấy khó tin.

“Mọi người…” Cô Ẩm là hội trưởng, lúc này tiếng nói có trọng lượng ngang với thủ lĩnh, “Tình hình đang rất gay go, chúng ta mất mười anh em, tôi nghĩ không ai cho rằng họ thua vì kỹ thuật phải không?”

Tất cả im lặng.

“Chúng ta có 32 người, giờ chỉ còn 22, những việc đối phương làm được lúc chúng ta đông đủ, giờ lại càng dễ dàng. Không thể cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cần thay đổi. Việc chúng ta xé lẻ tạo cơ hội cho đối phương, tôi cho rằng việc cấp bách hiện giờ là chúng ta phải hành động theo tập thể.” Cô Ẩm từng bị Quân Mạc Tiếu troll đến phát điên, giờ lại không mất lý trí. Bình tĩnh phân tích tình thế, phán đoán thực lực đối thủ. Lời lẽ khiên tốn xác đáng, cũng không lấy thân phận hội trưởng ra đàn áp. Hiển nhiên gã rất hiểu, trong đám tạp nham này, gã chả là gì.

“Chí lí…” có người ủng hộ.

“Tiếp theo, chúng ta phân tổ nhỏ theo từng công hội, hoạt động theo đội được không? Theo tôi mỗi đội nên có 4 người trở lên.” Cô Ẩm nói.

Ý tưởng của Cô Ẩm dựa trên tình hình thực tế. Cả đám người tạp nham đến từ 5 công hội. Cũng chỉ thừa lại có 4, 5 người, không cần xoắn xuýt chuyện phân đội nữa.

“Các đội giữ liên lạc với nhau, thông báo vị trí tùy thời, rõ chưa?” Cô Ẩm nói.

Cả cuộc truy đuổi họ đã xé lẻ tới mức nào? 32 mống người mà chẳng mảy may lập thành một đoàn thể, công hội nào túm tụm với công hội nấy, lúc loạn nhất còn oánh nhầm cả nhau.



Giờ áp lực nặng nề, các công hội cũng bỏ cái tôi xuống, nghiêm túc hợp tác. Sau khi Cô Ẩm đề nghị lập thành đoàn, các đội vào đoàn là có thể thông tin cho nhau trên kênh đoàn thể. Cổ Ẩm thông minh ở chỗ là không tự đề cử làm người chỉ huy, gã chỉ cố vấn dưới tư cách là người đề nghị, mọi người cũng dễ dàng chấp nhận hơn.

Lập đoàn xong xuôi, Cô Ẩm tiếp tục đề nghị: “Chúng ta hãy đánh bọc sườn cùng một hướng thống nhất, nếu dồn chúng ra khỏi rừng sẽ có lợi cho ta hơn. Trong rừng tầm nhìn hạn hẹp, cũng là nguyên nhân chủ yếu để chúng thoắt ẩn thoắt hiện.”

Đám người nhất trí xong chia làm 5 đội, xếp thành hình quạt, đảm bảo khu vực quan sát thuận lợi và khống chế bọc đánh. Hướng về phía Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc xuất hiện cuối cùng. Hai người pro tới đâu thì tốc độ di chuyển cũng chỉ là con số, không lý nào có thể thoắt cái chạy đến phía khác được.

“Thay đổi chiến thuật rồi kìa.” Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên núp bên trái gần đó, liếc cái đã nhận ra sự thay đổi của đám người chơi.

“Không phải thay đổi, mà là có chiến thuật mới đúng.” Diệp Tu sửa lời Hoàng Thiếu Thiên, dĩ nhiên Quân Mạc Tiếu của hắn cũng ngay gần đó.

“Nhóm ít nhất cũng 4 người, các đội cách nhau không xa, khu vực khống chế rất rộng… Cứ trốn tiếp thì chúng ta sẽ bị đẩy ra khỏi rừng. 4 người à… xem ra chúng ta phải hợp tác xông lên rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Cùng xông lên cũng chưa chắc ăn được trước khi đối phương chạy đến cứu.” Diệp Tu nói.

“Không ông anh sang đây xem đội này xem.” Hoàng Thiếu Thiên gọi.

“Làm sao?” Diệp Tu hỏi.

“3 áo vải, 1 giáp da, vị trí sát rìa, muốn cứu cũng chỉ có một đội đến kịp.” Hoàng Thiếu Thiên phân tích.

Áo vải là chỉ nghề có phòng ngự thấp nhất, giáp da nhỉnh hơn một chút, nếu công kích vật lý, những nghề này bị tụt máu rất nhanh. Cùng là năm đội, nhưng 3 đội giữa lúc nào cũng có thể được hai đội cánh bên đến giúp. Nhưng nếu là hai đội ở sát hai bên cánh, thì chỉ có một đội gần đó đến cứu kịp thời.

“Giết hết chắc không được, nhưng theo tui, hai ba tên thì vẫn ok.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Vậy lắm mồm gì nữa, tọa độ.”

Hoàng Thiếu Thiên gửi tọa độ sang, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lập tức vừa quan sát vừa chạy qua, hai nhân vật vẫn hành động riêng lẻ, đây là lần hợp tác hiếm có.

“Có tý chóng mặt.” Vừa gặp nhau Hoàng Thiếu Thiên đã than thở.

“Nói nhiều đến não không thở kịp, chú em đúng là thiên tài.” Diệp Tu nói.

“Đấu Liên minh cấm khẩu thật là chuẩn… Chứ một trận đấu cứ ầm ĩ thế này, ảnh hưởng đến sức khỏe quá.” Hoàng Thiếu Thiên bùi ngùi.

 

“Yên tâm đi, chả ai lắm mồm như chú đâu.” Diệp Tu nói.

 

“Tui quyết định sẽ viết chữ.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.

 

“Đừng choán tầm nhìn của anh là được.” Diệp Tu nói.

 

“Đến rồi kìa.”

 

“Vòng phải.”

 

“Lên…”


Hai nhân vật đồng loạt xông lên.