Huyền Thoại Trở Về - Diệp Tu

Chương 622: Ông chủ chống lưng



Edit: Bông Beta: Kha

Đào Hiên ngồi trước máy tính thực sự bật cười, hắn hoàn toàn có thể đoán được tâm trạng Diệp Thu lúc này. Một chiến đội mới thành lập, ngay vòng thi tuyển đụng phải quái vật khổng lồ như Gia Thế, khỏi nghĩ cũng biết áp lực lớn cỡ nào. Với Đào Hiên, tuy tham gia vòng thi tuyển chẳng vẻ vang gì, nhưng giờ có thể gây phiền phức cho Diệp Thu, hắn vẫn cảm thấy hưng phấn khó hiểu.

Không biết từ lúc nào, Đào Hiên càng ngày càng ghét cái thái độ nghiêm túc tôn trọng mà Diệp Thu dành cho Vinh Quang. Đó chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Vui vẻ mới quan trọng hơn mọi thứ chứ? Tên kia lại tràn đầy tình cảm và chấp niệm mạnh mẽ với thắng bại, làm gì cũng lấy đó là cơ sở, đối với những việc khác lại hờ hững lạnh nhạt.

Nếu chỉ là người có cá tính thì cũng thôi, trong làm ăn, bắt tay với kẻ có cá tính vẫn tốt hơn kẻ không có nhiều. Nào ngờ tên này hoàn toàn từ chối hợp tác với các hoạt động thương mại, cũng vì đó là lần đầu song phương kí kết hợp đồng dài hạn, tầm nhìn chưa đủ xa, chẳng có điều khoản ước định gì về hoạt động thương mại cả. Điều này cũng không thể trách ông chủ quá qua loa, ai mà ngờ lại có người từ chối thẳng thừng sự hợp tác đôi bên cùng có lợi này chứ?

Cùng với tốc độ phát triển mạnh mẽ của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, tuyển thủ chủ chốt trong từng chiến đội của các câu lạc bộ đã mang đến vô số lợi ích từ hoạt động thương mại. Đào Hiên thấy vậy, càng ngày càng bứt rứt. Tuy trong tay hắn có cây rụng tiền hạng sao Tô Mộc Tranh, nhưng càng nhận ra lợi nhuận thương mại Tô Mộc Tranh đem lại, hắn càng căm hận thái độ không chịu hợp tác của Diệp Thu.

Diệp Thu mới là át chủ bài của Gia Thế, là người sáng lập vương triều ba năm quán quân liên tiếp, Nhất Diệp Chi Thu trong tay được vinh danh Đấu Thần, mấy năm liên tục đạt được giải tổ đội hợp tác tốt nhất với Tô Mộc Tranh đang hot vô cùng. Đây không phải là núi tiền sao? Kết quả mình lại chẳng đào được tí tẹo nào. Hơn nữa năm qua năm, ngày qua ngày, cái ngày đó dường như vĩnh viễn chẳng tới. Rốt cuộc Đào Hiên cũng không thể ngồi yên nữa, nếu Diệp Thu không chịu hợp tác, sao mình không vứt bỏ hắn?

Trong lòng Đào Hiên đã sớm có ý này, do dự không hạ được quyết tâm cũng vì không thể tìm ra người thay thế thích hợp. Mà người mới hắn cần không chỉ đơn giản là một người chơi pháp sư chiến đấu. Nhất Diệp Chi Thu, đó là nhân vật được xưng Đấu Thần đứng đầu Vinh Quang, phải là một tuyển thủ hàng đầu cấp đại thần mới xứng với nhân vật này, mới có thể tạo ra giá trị thương mại cao nhất.

Không sai, giá trị thương mại, Đào Hiên bây giờ đang dùng điều này làm điểm xuất phát để cân nhắc. Hắn muốn cho Diệp Thu thấy, tham gia hoạt động thương mại rồi, nhân vật này cùng với người thao tác nó sẽ được tôn sùng cỡ nào, hắn hi vọng có thể khiến Diệp Thu hối hận vì đã từ chối các hoạt động thương mại, hắn mong Diệp Thu sẽ tự thức tỉnh: Mình đã sai.

Có điều, tuy trong Liên minh không ít tuyển thủ chơi pháp sư chiến đấu nhưng không ai đáp ứng được kỳ vọng của Đào Hiên. Thay thế Diệp Thu dễ sao? Hắn đành tiếp tục chờ đợi. Tới khi Tôn Tường xuất hiện. Cậu ta có tuổi trẻ, có tài hoa, có tương lai, hơn nữa trong tay cũng không có nhân vật cấp thần tương xứng, cũng có thành tựu với nghề pháp sư chiến đấu, không nghi ngờ gì nữa, đây là người thay thế thích hợp vô cùng.

Tre già măng mọc, đây là chuyện bình thường mà mọi chiến đội đều phải đối mặt, nhưng không có câu lạc bộ nào lại nôn nóng như Đào Hiên. Hắn thật sự đã nhịn Diệp Thu quá nhiều năm, hơn nữa Tôn Tường trẻ như vậy, không ra tay nhanh sẽ bị đội mạnh khác cướp đi. Trong mấy năm gần đây, Gia Thế đã sớm mất đi khí thế càn quét ngang dọc khắp Liên minh thưở đầu, hiện tại chỉ là một trong những đội mạnh mà thôi.

Đào Hiên không chỉ hi vọng Tôn Tường có thể thế chỗ, hơn nữa còn mong thế ngay, thế luôn, hắn hận không thể thủ tiêu Diệp Thu ngay giây sau.

Đó là suy nghĩ chân thực của Đào Hiên. Nếu một câu của hắn có thể quyết định mà không để lại hậu quả tồi tệ gì, hắn sẽ không chút do dự làm ngay. Nhưng hết cách rồi, uy tín Diệp Thu ở Gia Thế cao như vậy, một người từng dẫn dắt chiến đội tới đỉnh cao, chưa giải nghệ đã xác định sẽ trở thành tuyển thủ truyền kỳ ghi danh trong lịch sử Vinh Quang, nếu bị phũ thì câu lạc bộ chỉ có nước thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Đào Hiên vô cùng coi trọng giá trị thương mại, ủng hộ của fan là điều quan trọng nhất với hắn, hoạt động thương mai đỉnh tới đâu thì cũng phải nhờ người hâm mộ chịu chi tiền. Đắc tội với fan, Đào Hiên có ngu mới làm.

Cân nhắc lúc lâu, nếu có hòa nhã mời Diệp Thu đi cũng sẽ gặp phải trở ngại lớn to lớn. Thứ nhất, về mặt tình cảm, người hâm mộ khẳng định không chấp nhận được, thứ hai, bản thân Đào Hiên cũng không vui. Không ai hiểu rõ năng lực của Diệp Thu bằng hắn, dù đi đến đâu cũng đều là tự tạo cho mình một kẻ địch khủng, tự cho đối phương cơ hội giở trò. Cho nên, tốt nhất là Diệp Thu phải biến mất, biến mất vĩnh viễn.

Đào Hiên sớm biết rõ điều này, cho nên, từ lâu hắn đã nhen nhóm ý định này.

Làm ông chủ của một chiến đội, chuyện hắn có thể làm rất nhiều. Nói dễ hiểu, hoạt động của chiến đội có hoàn mỹ được không là nhờ sự phối hợp tích cực của các bộ phận từ trên xuống dưới. Mà làm ông chủ, ông chủ thật sự của chiến đội, hắn phải phối hợp mọi bề, dù chỉ là thái độ cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn.

Ví dụ sự kiện nổi danh của chiến đội Bá Đồ: Lúc Hàn Văn Thanh giáo huấn đội viên, chuông điện thoại ông chủ reo, bị một câu đuổi thẳng cổ.

Hàn Văn Thanh thật sự có quyền lực lớn vậy sao? Ông chủ thật sự sợ Hàn Văn Thanh tới thế sao?

Dĩ nhiên không phải, một mặt đúng là do tính cách Hàn Văn Thanh, mặt khác cũng là nhờ ông chủ phối hợp diễn. Lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại, chỉ một động tác nhỏ thế thôi, xảy ra trong hoàn cảnh đặc thù như thế, tạo nên ảnh hưởng không lường được trong việc tạo dựng uy tín đội trưởng cho Hàn Văn Thanh.

Nhiều người nhìn vào chỉ thấy việc này thể hiện sự bá đạo của Hàn Văn Thanh, nhưng thực ra, đây là sự ủng hộ kiên quyết và chắc chắn của một ông chủ dành cho đội trưởng nhà mình.

Ủng hộ, tin tưởng.

Là ông chủ phải phối hợp với các tuyển thủ, nhất là đội trưởng chiến đội thì càng cần sự bảo kê vững chắc của ông chủ. Có khi chỉ cần thái độ lập lờ ba phải cũng có thể tạo ảnh hưởng xấu tới quyền uy đội trưởng nhà mình. Bởi rất nhiều tuyển thủ hiểu rõ, ai mới là BOSS chân chính của chiến đội, ai mới là người thực sự quyết định tương lai họ, và ai mới là người phát tiền lương cho họ. Nếu ông chủ đã không ủng hộ, đội trưởng rất khó tạo uy tín.

Đào Hiên tính toán ruồng bỏ Diệp Thu xong, âm thầm suy yếu ảnh hưởng của đội trưởng Diệp Thu với đội ngũ. Thành tích Gia Thế khó tránh khỏi bị ảnh hưởng theo, Đào Hiên dự cả rồi. Dù sao hắn cũng đâu thể chiếm mọi chuyện tốt được, đã muốn thay đổi thì thành tích bấp bênh là điều không tránh được. Nhân cơ hội thành tích bấp bênh cũng hạ bệ vị trí của Diệp Thu trong lòng người hâm mộ, nghĩ thế Đào Hiên cũng dễ tiếp nhận.

Tới khi Tôn Tường ra sân chói lòa trong giới chuyên nghiệp, rốt cuộc Đào Hiên cũng tìm thấy người cần tìm, vì vậy đến mùa giải thứ tám, ý đồ chôn giấu trong lòng lâu nay cũng được thực hiện. Đủ mọi vấn đề trong đội trở nên gay gắt, thành tích bấp bênh rối ren, fan hâm mộ kêu trời oán đất, mà Đào Hiên cũng nhanh tay ký hợp đồng chuyển nhượng mùa đông với Tôn Tường.

Có điều, Đào Hiên có chút bất ngờ vì thành tích đội ngũ tuột ngay và luôn như vậy. Hắn vẫn coi thường tầm quan trọng của Diệp Thu với Gia Thế. Nhưng càng như vậy, hắn càng căm Diệp Thu, trong mắt hắn, Diệp Thu không phải là chủ lực chiến đội nữa, mà là thằng cầm đầu của chiến đội, là khối u ác tính phải nhổ.

Sau đó mọi chuyện xảy ra đúng như hắn dự tính, mùa đông Tôn Tường chuyển tới, Diệp Thu giải nghệ biến đi. Fans hâm mộ nhớ có nhớ, nhưng không bởi vậy mà sự ủng hộ dành cho Gia Thế thay đổi quá lớn.

Đào Hiên thở phào nhẹ nhõm, mọi ảnh hưởng xấu có thể xảy ra đều không xảy ra, hắn cảm thấy đã qua được cửa ải khó khăn này rồi. Giờ đây điều khiến hắn tiếc nuối lại là Tô Mộc Tranh. Song lúc quyết tâm đá Diệp Thu, Đào Hiên cũng đã chấp nhận có thể mất luôn Tô Mộc Tranh. Dù sao sự khoan dung của hắn dành cho Diệp Thu đã tới giới hạn rồi, Tô Mộc Tranh có đây cũng không thể dao động quyết tâm đá Diệp Thu xây lại đội.

Đào Hiên vốn tưởng mọi chuyện sau đó sẽ xảy ra đúng theo dự tính. Nhưng cuối cùng, thành tích đội ngũ tiếp tục tuột dốc không phanh khiến hắn thật sự giật mình. Tình trạng chiến đội bấp bênh cũng khiến hắn bó chân bó cẳng. Làm ông chủ, chuyện biết rất nhiều, chuyện không biết cũng rất nhiều.

Oán hận của hắn với Diệp Thu cũng đã dứt khi đuổi Diệp Thu đi rồi, hắn chẳng ngờ trong đội còn có Lưu Hạo thù hằn Diệp Thu sâu hơn cả mình. Lưu Hạo đuổi đánh Diệp Thu, lần đầu vì thế mà trạng thái bị ảnh hưởng, dẫn tới Gia Thế thua thảm một trận. Sau đó Lưu Hạo tự chấn chỉnh bản thân, đội ngũ Gia Thế dần ổn định lại. Nhưng Diệp Thu đi rồi cũng không từ bỏ, âm mưu trở lại lần nữa, làm mưa làm gió ở khu mới, quấy rối không cho công hội khai hoang của các câu lạc bộ hai chữ bình yên, còn dần dần kinh động tới các tuyển thủ trong giới chuyên nghiệp.

Nếu chỉ tùy tiện chạy tới tìm Diệp Thu so đôi chiêu giống Hoàng Thiếu Thiên với Vương Kiệt Hi thì không ảnh hưởng gì mấy. Đách ngờ Gia Thế thù hằn Diệp Thu sâu tới vậy! Có cơ hội là Lưu Hạo lại chạy tới đánh, sau còn xúi giục Tôn Tường tới đánh, mời mọc cả đội chủ lực tới đánh, vì thế lần đầu là trạng thái Lưu Hạo bị ảnh hưởng, lần này là trạng thái toàn đội bị ảnh hưởng. Mùa giải này Gia Thế chơi chẳng ra sao, từng là trụ cột mà giờ đây trạng thái vừa nát thành tích cũng bét theo. Người mới Tôn Tường chậm chạp mãi không mạnh lên, như hổ rụng răng chẳng thể ra oai.

Đã là giai đoạn cuối của mùa giải, cả đội như gắn hỏa tiễn lao về khu bị loại, tuyển thủ nào cũng cuống cuồng. Bị loại tuyệt đối là tai nạn của chiến đội, không ai muốn làm hành khách trên con thuyền này hết, lòng người tan vỡ muốn hàn gắn cũng không gắn được. Đào Hiên cũng hết cách xoay chuyển tình thế, cuối cùng đành phải tính toán xem nên công bố kết quả tai nạn như thế nào, trước hết cứ vượt qua nguy cơ này rồi nói sau.

Bị loại tuyệt không nằm trong dự tính của Đào Hiên. Hắn phẫn uất vì kết quả này, cuối cùng, hắn tính hết lên đầu Diệp Thu.

Nếu không phải vì tên này thì sao vướng phải phiền toái mức này?

Quân Mạc Tiếu? Cậu thật cho rằng cậu có thể làm lại từ đầu sao? Nhìn tên dãy số đã thay đổi trên cửa sổ QQ, Đào Hiên cười khinh. Trong phút chốc hắn bỗng cảm thấy tham gia vòng thi tuyển cũng không tệ, tuy năm nay xác định tổn thất hình tượng tổn thất kinh tế, nhưng, tự tay tiêu diệt Diệp Thu, vui sướng trên tinh thần tới mức nào chứ, hưởng thụ một chút cũng không tồi. Đúng lúc này, Đào Hiên thấy đối phương trả lời: “Ông sợ tôi không?”