Nhiệm vụ chuyển nghề có lẽ sẽ hơi gây khó khăn với người mới trong thao tác, thường phải làm mấy lần mới được. Nhưng với người có tốc độ thao thác tay không tầm thường như Đường Nhu thì lại chẳng khó chút nào, thuận lợi làm xong nhiệm vụ chuyển nghề, Hàn Yên Nhu chính thức trở thành một pháp sư chiến đấu.
“Anh đang ớ đâu?” Đường Nhu hỏi Diệp Tu.
Diệp Tu nhắn tọa độ vị trí sang, hắn cùng Điền Thất và Nguyệt Trung Miên đang tới chỗ phó bản, mặt khác cũng nhắn Bánh Bao Xâm Lấn cùng tới phó bản.
Kết quả Bánh Bao Xâm Lấn lại nghiện làm Độc Cô Cầu Bại trong đấu trường, đến phó bản cũng không muốn đi. Diệp Tu thật sự bó tay với bạn gà mờ này, chơi cái gì cũng nhanh nghiện, chơi cái gì cũng cảm thấy thú vị.
Diệp Tu vừa chạy vừa nhắn tin hỏi hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo là Dạ Độ Hàn Đàm, hỏi xem thòng tin về nám người của Gia Vương Triều đã có chưa.
“Chưa có đâu, trang bị khó tìm hiểu lắm.” Dạ Độ Hàn Đàm đáp. Trong Vinh Quang không có chế độ xem trực tiếp thông tin của người chơi khác. Muốn biết trang bị của một người xa lạ, phải hiểu biết về các loại trang bị, sau đó quan sát trang bị trên người nhân vật. Dạ Độ Hàn Đàm cũng rất để bụng việc này, phái người có vốn hiếu sâu rộng về trang bị đi nghiên cứu trang bị của năm người kia
“Nghề gì? Chắc cũng phải biêt nghề gì rồi nhỉ?” Diệp Tu hỏi, chuyện này độ khó cũng không cao.
“ừ, chuyện này thì biết được rồi, Khôi Hắc Sắc là ma kiếm sĩ, Gió Biển là thiện xạ, Tử Bất Ngữ là nhà quyền pháp, Không Có chỗ Trốn là ma đạo học giả, Túi Tiền Lớn là pháp sư nguyên tô’.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Được tui đã biết.” Diệp Tu trả lời, khóe miệng lơ đãng nở nụ cười.