Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, khi Giang Chiếu hay tin tôi mất anh ta sẽ có phản ứng gì.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy rồi.
Người đàn ông vừa rồi còn nói cười vui vẻ với người trong lòng, sau khi nghe được tin này anh ta đứng hình rồi nhíu chặt mày lại: “Đừng đùa kiểu đó.”
“Là thật…”
Giang Chiếu đứng hình mất mấy giây, sau đó anh ta hét lên: “Hà Chiêu, đừng đùa kiểu đó nữa.”
“Một tuần trước chiếc taxi cô ấy đi có xảy ra va chạm với xe tải rơi xuống vách núi rồi n.ổ tung, ở hiện trường chỉ tìm thấy một vài mảnh vụn c.ơ thể, bên phía cảnh s.át cũng không nhận được tin báo mất tích từ người nhà thai phụ kia, suốt một tuần dài dằng dẵng…”
Hà Chiêu ở đầu bên kia nghẹn ngào, nói không thành câu.
“Sau một tuần, dựa vào kết quả xét nghiệm A.DN cảnh s.át mới xác nhận được thân phận của Tô An…”
Giang Chiếu tái mét mặt mày, cơ thể cứng đờ.
“Giang Chiếu, cậu có biết chuyện Tô An đang mang thai không?”
“Cô ấy mất liên lạc suốt một tuần cậu cũng không đi tìm cô ấy sao?”
Mặt Giang Chiếu cắt không còn giọt m.áu theo từng câu hỏi của Hà Chiêu, môi anh ta run rẩy bẩy.
“Không thể nào, không thể nào… cậu nói dối tôi.”
“Chiếu…” Trần Du đứng bên cạnh lo lắng nhìn Giang Chiếu, cô ta giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta.
Hà Chiêu ở đầu dây bên kia im lặng, anh ấy nói như đang mỉa mai: “Cậu còn đang ở bên Trần Du à?”
Bầu không khí lặng hẳn đi.
“Cũng phải, cậu vẫn luôn ở bên cô ta trong suốt một tuần Tô An mất liên lạc mà.”
Giang Chiếu ngây người, giống như lập tức phản ứng lại anh ta hất tay Trần Du ra, hốc mắt đỏ hoe, áy náy giống như đứa trẻ làm sai vậy.
“D.i th.ể của cô ấy đang ở trong nhà t.ang l.ễ, cảnh s.át thông báo người thân của cô ấy đến nhận, lát nữa cậu tới đó đi.”
Hà Chiêu im lặng rất lâu: “Cô ấy không có người thân nào cả, chỉ có cậu thôi.”
Giang Chiếu thẫn thờ đứng ch.ôn chân tại chỗ, bóng hình cao lớn hơi cúi xuống sau đó ngồi bịch xuống dưới đất, không nhúc nhích, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Như thể anh ta chỉ biết nói mỗi câu này thôi vậy.
Anh ta không muốn tin rằng tôi đã mất.
Tôi lạnh lùng và vui sướng khi trông thấy cảnh tượng ấy.
Sau khi nhớ ra mọi chuyện, tôi cảm nhận được rõ ràng th.ù h.ận mình dành cho anh ta, như sắp n.uốt chửng tôi vậy.
Nhưng sau khi niềm vui báo được thù qua đi, tôi lại thấy mệt mỏi và đau thương.
Tình yêu và th.ù h.ận đều lấy đi của tôi quá nhiều sức lực.
Tôi sống đã mệt mỏi rồi, mà khi mất đi cũng như thế.
12
Sau khi lấy lại được ký ức, tôi cũng không lập tức tan biến.
Ngoài việc linh h.ồn trở nên mờ hơn thì tôi vẫn bị trói chặt với Giang Chiếu, có điều phạm vi hoạt động cũng rộng hơn trước.
Tôi đi theo Giang Chiếu tới nhà t.ang lễ.
Người đàn ông trước nay không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra ngoài nay lại như ch.ết lặng đứng trước cửa, cũng không dám đến gần.
Nhân viên bên trong cảm thán: “Có thể tìm được nhiều mảnh vụn như thế đã không dễ dàng gì rồi, cơ thể đều được lắp ghép lại. Haizz, nghe nói cô ấy còn là một thai phụ nữa.”
“Phải đấy, khớp xương và ngón tay đều bị biến dạng nghiêm trọng, chắc là lúc đó cô ấy muốn liều m.ạng bảo vệ đứa con của mình.”
Giang Chiếu xám ngoét mặt mày, cơ thể lảo đảo, nếu như không vịn tay vào tường có thể một giây sau anh ta sẽ ngã xuống.
Nhân viên nhìn thấy Giang Chiếu thì nói: “Người nhà à? Lại đây đi.”
Giang Chiếu chậm rãi nhấc bước, loạng choạng đi tới.
Hai người kia cũng đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình anh ta.
Dáng hình cao lớn che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu, đứng thẳng, bàn tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào trong da thịt cũng không biết.
Anh ta nhìn di thể của tôi được phủ bởi một tấm vải trắng rồi bắt đầu lẩm bẩm.
“Vừa rồi trên đường tới đây anh chợt nhớ tới một chuyện, một chuyện mà trước giờ anh chưa từng nói cho em biết.”
Giọng điệu bình tĩnh hơi run lên, nhưng cũng không khác ngày thường là mấy.
“Khi đó chúng ta còn rất nhỏ. Có một hôm anh xuống dưới nhà mua đồ, có một đứa trẻ nghịch ngợm lấy t.iền lẻ trong bát của một bà lão m.ù ở ven đường, em đã chạy tới đ.ánh nhau với cậu ta. Rõ ràng em gầy gò yếu ớt như thế nhưng vẫn kiên trì cạy tay cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng không chịu được nữa nên đã chủ động đưa lại t.iền cho em.”
“Ngày trước anh có nghe mọi người nói em là một cô nhi, có sở thích tr.ộm đồ.”
“Nhưng khi đó đầu tóc em rối bù, khóe miệng bầm tím, ngồi trên đất thở hổn hển một lát, sau đó đứng dậy bỏ lại t.iền vào trong bát cho bà lão m.ù rồi mới bình tĩnh rời đi.”
“Cảnh tượng đó, bà lão m.ù không nhìn thấy, cậu bạn kia cũng sẽ không nói ra nhưng anh lại thấy được.”
“Sau chuyện ngày đó anh vô thức để mắt đến em, luôn cầm lòng chẳng đặng mà nhìn về phía em. Về sau trong lớp có người vu oan cho em lấy c.ắp t.iền quỹ lớp, phản ứng đầu tiên của anh là đứng ra nói giúp em.”
“Anh nghĩ, có lẽ cả đời này anh cũng không bao giờ quên được ánh sáng trong đôi mắt em ngày hôm ấy.”
“Về sau ánh mắt của em cũng dần dõi theo anh, lúc nhìn thẳng vào anh em sẽ đỏ mặt, sẽ nhìn anh đến thẫn thờ.”
“Suốt mấy năm đó, em luôn là người đứng cạnh anh những lúc trao thưởng cho học sinh xuất sắc, lúc anh chơi bóng rổ em sẽ mang nước tới cho anh, lúc anh giành được quán quân trong cuộc thi chạy cự ly ngắn, em sẽ mỉm cười rồi tặng hoa chúc mừng anh, là em đã ở bên cùng anh giành được quán quân.”
“Sau đó Trần Du xuất hiện.”
Giang Chiếu hơi ngừng lại, anh ta đưa tay lên che mặt, như có thứ gì đó chảy ra từ kẽ tay anh ta.
“An An, rõ ràng là anh để ý đến em trước, em cũng thích anh, tại sao anh lại phải lòng người khác chứ?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, vốn cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn thấy nhói lòng.
Đúng vậy.
Tại sao.
Rõ ràng là tôi quen Giang Chiếu trước, tại sao chúng tôi lại đi đến bước đường này.
Tôi cũng chẳng phải là một người hoạt bát, cởi mở.
Nhưng đứng trước Giang Chiếu tôi giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn dốc lòng đối xử tốt với anh ta.
Tôi chưa từng dịu dàng với ai như thế, cũng sẽ không đối xử như thế với bất kỳ ai.
“Tô An, lúc cầu hôn em, anh thật sự muốn ở bên em cả đời này.”
“Tô An, em nhìn anh đi.”
“Nhìn anh đi, được không.”
“Tô An…”
“An An…”
“Vợ ơi…”
Anh ta gọi hết lần này tới lần khác nhưng không có ai trả lời.
Anh ta bắt đầu sốt ruột thậm chí còn cáu kỉnh, đôi môi trắng bệch, gọi tên tôi cho đến khi giọng khàn hẳn đi, cho đến khi không cất được tiếng nữa.
“Rõ ràng em đã hứa, sẽ không bao giờ rời xa anh…”
Giang Chiếu lẩm bẩm, âm thanh khàn khàn như phát ra từ tận sâu trong cuống họng, bả vai anh ta đang run lên bần bật, hai mắt đỏ hoe giống như một con thú ác tuyệt vọng đi vào ngõ cụt, trông thì có vẻ đáng sợ nhưng lại rất đáng thương.
Tôi lẳng lặng nhìn người đàn ông đang rất đau đớn ấy.
Có lẽ cho đến giờ phút này anh ta mới thật sự ý thức được, tôi đã không còn nữa.
13
Sau khi nhận được hũ tr.o c.ốt của tôi, Giang Chiếu tự nhốt mình ở trong phòng.
Tôi cảm nhận được linh h.ồn của mình ngày một yếu đi, mệt mỏi nằm co mình dưới đất.
Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi của Trần Du, giọng nói nghẹn ngào tha thiết vang lên.
“Chiếu, đã ba ngày rồi, em xin anh, anh ăn chút gì đi được không?”
“Dù cô ấy không còn nữa thì anh cũng không thể đối xử với mình thế này được.”
“Nếu như cô ấy biết chắc hẳn sẽ rất đau lòng.”
Tôi tỉnh lại từ cơn buồn ngủ, dụi mắt rồi vô thức nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.
Thì ra, đã ba ngày trôi qua rồi sao?
Một tiếng sau Hà Chiêu tới.
Anh ấy phá cửa, mùi th.uốc l.á nồng nặc và mùi r.ượu bia từ bên trong bay ra.
Ánh sáng chói chang chiếu vào trong căn phòng, chiếu lên người đàn ông đang ngồi dưới đất.
Bên cạnh anh ta là một đống tàn th.uốc, chai b.ia nằm ngổn ngang trên mặt đất và cả hũ tr.o c.ốt của tôi nữa.
Anh ta đang cúi đầu lặng lẽ lắp lego.
Bộ lego lúc trước tôi lắp cùng anh ta nhưng vẫn chưa xong.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà Giang Chiếu đã gầy rộc hẳn đi, cằm lún phún râu, mắt lõm sâu.
“Chiếu.” Trần Du nghẹn ngào.
Nghe thấy tiếng động, Giang Chiếu chậm rãi ngước đầu lên nhìn, giống như đồ để lâu ngày không dùng, đôi mắt đỏ ửng không có tiêu cự, rất lạnh lùng: “Sao em lại vào đây.”
Giang Chiếu thẫn thờ, anh ta khẽ nói: “An An về nhà thấy em sẽ không vui đâu.”
Trần Du tái mặt.
Bỗng dưng Giang Chiếu ngẩng phắt đầu lên, ấn đường hiện rõ sự hoảng sợ, anh ta lạnh lùng vô tình nói với Trần Du.
“Đây là nhà của tôi và An An, cô có tư cách gì ở lại đây.”
Trần Du ngây người nhìn Giang Chiếu, như không dám tin anh ta lại nói với mình câu ấy, nước mắt bất giác rơi xuống.
Hàng mày Giang Chiếu nhíu chặt, như đang mất kiên nhẫn: “Biến đi.”
Thấy anh ta kiên quyết như thế, Trần Du bối rối khóc lóc chạy đi.
Giang Chiếu lại tiếp tục lắp lego, giống như không mấy bận tâm.
“Nếu như cậu làm thế sớm hơn…” Hà Chiêu đột nhiên lên tiếng.
Giang Chiếu mày mày trắng bệch, ngón tay run run, mảnh ghép lego rơi xuống dưới đất.
Anh ta đờ đẫn nhìn nó, đau khổ và bi thương cuồn cuộn trong ánh mắt.
“Ngày đó cãi nhau với cô ấy, là tôi nói muốn đưa Trần Du về nhà chăm sóc.”
“Nếu như không phải vì chuyện đó,, cô ấy cũng sẽ không xin công ty đi công tác, cũng không…”
“Ngày cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy vội quay về… là muốn đón sinh nhật cùng tôi.”
“An An muốn nói cho tôi biết chuyện mình mang thai, coi như đó là món quà sinh nhật cô ấy dành tặng tôi.”
“Còn tôi khi đó đang làm gì?”
Giang Chiếu đưa tay lên đặt nơi trái tim, anh ta đau khổ nhắm mắt lại: “Nhân lúc cô ấy không nhà tôi đã đưa Trần Du về đây.”
Giang Chiếu hít một hơi thật sâu rồi lại bắt đầu lắp ghép lego, nhưng bàn tay run run không sao lắp được.
“Hà Chiêu, tôi hối hận rồi, tôi thật sự rất hối hận.”
Hà Chiêu đứng thẳng lưng, anh ấy lặng lẽ nhìn Giang Chiếu rồi khẽ nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, phụ lòng người thật lòng sớm muộn gì cũng sẽ gặp b.áo ứng.”
“Nhưng phải đánh đổi bằng m.ạng sống của cô ấy, cô ấy quá đáng thương.”
Khóe mắt Giang Chiếu đỏ ửng, anh ta ngẩn người không nói câu gì.
Hà Chiêu thở dài não nề: “Cậu thế này cô ấy cũng không vui đâu. Giang Chiếu, dù thế nào thì cậu cũng phải tiếp tục sống.”