Tôi ngồi trên chiếc xe máy điện, liếc nhìn hàng xe kẹt cứng phía trước, ánh mắt đầy bất lực. Đi ô tô còn bất tiện hơn, với lại bệnh viện cách nhà tôi rất gần, chỉ qua khám thai, cần gì phải đi ô tô. "Anh quản tôi có đi xe hay không làm gì."
Tôi chẳng thèm để ý sắc mặt của Hạ Tô Nguyên, phóng xe đi thẳng. Hắn muốn lái xe đuổi theo, nhưng phía trước kẹt cứng, mặt tối sầm lại, đành bỏ cuộc. Tôi thấy lạ, không hiểu sao hắn và Lý Giai Giai lại tới bệnh viện công. Tôi cứ nghĩ đã chia tay rồi, đời này sẽ không còn gặp lại hắn nữa.
Năm đó hắn tốn bao công sức theo đuổi tôi suốt ba tháng, tôi cảm động mới đồng ý quen. Vậy mà chỉ vì một trò đùa ác ý, hắn nói dối mình là thằng trai nghèo từ miền núi, mồ côi cha mẹ. Tôi tin là thật, vẫn yêu hắn hết lòng. Tôi tin chỉ cần cả hai cố gắng, sau này sẽ có tất cả. Tôi cùng hắn sống trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, bình thường mà ấm áp. Hắn hay đưa tôi đi dạo chợ đêm, ăn đủ thứ vặt vãnh.
Nhưng những ngày bình yên không kéo dài được bao lâu, hắn lên vay khoản nợ mười vạn sau lưng tôi. Khi tôi phát hiện, cãi nhau với hắn, mười vạn lúc đó với tôi đúng là con số trên trời. Hạ Tô Nguyên lại lộ vẻ như đã đoán trước. "Cửu Nhi, giờ em không cần anh nữa phải không? Anh chỉ muốn vay tiền khởi nghiệp, để sau này đỡ gánh nặng cho chúng ta, đâu ngờ lại lỗ."
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn, tôi lại mềm lòng. Đành làm hai công việc cùng lúc để trả món nợ đó. Trên đường đi giao đồ ăn, tôi bất ngờ thấy Hạ Tô Nguyên ăn mặc sang chảnh, khoác vai Lý Giai Giai hoa khôi đại học, cười cười nói nói. Hắn nói với bạn bên cạnh: “Con ngốc kia đến giờ vẫn đang trả nợ giúp tao đấy." Lý Giai Giai tươi cười: "Anh Tô Nguyên, anh đừng đùa quá, người ta biết đâu yêu anh thật đấy." "Đúng đó, tôi thấy cô ta ban ngày giao đồ ăn, ban đêm còn bày sạp vất vả lắm, hay anh nói thật thân phận đi." Hạ Tô Nguyên khinh miệt: "Đám nghèo đó tôi hiểu nhất, không thử làm sao biết có thật lòng hay không."
Tôi xách túi đồ ăn, quay lưng đi thẳng, không biết từ lúc nào tầm nhìn đã mờ đi. Tôi đưa tay quệt mặt, mu bàn tay ướt đẫm. Suýt nữa thì trễ đơn. Tôi cố lấy lại bình tĩnh, tan làm trở về căn phòng thuê gọn gàng. Hạ Tô Nguyên đang ngồi trên sofa xem TV, bực dọc: “Sao ngày nào em cũng về muộn vậy, chẳng thèm quan tâm đến anh."
“Tôi không làm nữa, tôi phải ôn thi cao học."
Hắn cười giễu: "Gì cơ? Không phải em nói sẽ trả nợ thay anh à? Không phải nói dù anh thế nào cũng yêu à?"
Tôi nhìn thẳng vào hắn, trong mắt đầy xa lạ, như đang cân đo lần đầu tiên. Ánh mắt đó khiến Hạ Tô Nguyên rợn cả người. Không biết sao hắn lắp bắp: "... Không trả cũng được, thật ra anh định nói với em, anh là người thừa kế tập đoàn Hạ Thị..." Tôi khẽ cười, bình thản cắt lời, tôi không còn muốn biết gì nữa. "Chúng ta chia tay đi."
Hạ Tô Nguyên chết lặng, chỉ một giây sau đã thẹn quá hóa giận: “Tại sao? Vì anh nghèo à? Em cũng giống đám con gái thực dụng kia, chỉ thích đàn ông giàu đúng không?"