Kiêu Ngạo FULL

Chương 8



“Chị ơi, chị có WeChat không?”
Nam sinh viên ngồi cạnh tôi đột nhiên lên tiếng.
Tôi quay sang nhìn cậu ta. Cậu ta đỏ bừng cả vành tai, tay chân luống cuống, thậm chí còn không dám nhìn
thẳng vào tôi.
Tôi bật cười: “Thời buổi này còn ai mà không có WeChat chứ?”
“Ý em là… Chị ơi, em có thể xin WeChat của chị không?”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi hào phóng rút điện thoại ra, “Cậu lấy điện thoại ra, quét mã của tôi đi.”
“Đến rồi mà không nói với tôi một tiếng sao?”
Một bàn tay lớn bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi.
Hạ Thời Nghiễn nắm lấy cổ tay mảnh mai của tôi, nơi ngón tay anh chạm vào da tôi hơi đỏ lên.
Tôi nghi hoặc nhìn sang, trong lòng thắc mắc sao người này vừa nãy còn đứng trên sân khấu mà bây giờ
đã dịch chuyển đến đây rồi.
Nam sinh viên vừa xin WeChat lúc nãy thấy Hạ Thời Nghiễn liền lập tức sợ đến mức nói không nên lời.
Cậu ta lắp bắp hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ biết thu điện thoại lại, lí nhí nói lời xin lỗi.
“Anh không phải đang phỏng vấn sao?”
Tôi rút tay về, khoanh tay trước ngực, khó hiểu nhìn anh.
Lúc này, phóng viên cũng đi theo xuống.
“Vị này là…”
Phóng viên đi tới, vừa nhìn thấy tôi liền hơi sững sờ, trong mắt lóe lên sự đánh giá.
Tôi cong môi cười vừa phải: “Tôi là em gái anh ấy!”
Nói rồi, tôi còn làm ra vẻ xấu hổ: “Anh rể, chúng ta như vậy không ổn đâu, chị em mà biết sẽ giận đó.”
Phóng viên cúi đầu thì thầm:
“Xem ra tin đồn là thật rồi.”
“Đây nào phải nuôi chim hoàng yến, phải gọi là nuôi tổ tông ấy.”
“Sắp kết thúc rồi, chẳng phải Hạ Thời Nghiễn và Ôn Uyển Tình sắp đính hôn sao?”
“Ai mà biết được, tôi thấy cô chim hoàng yến này bám chặt Hạ Thời Nghiễn lắm.” 
Hạ Thời Nghiễn không nhận phỏng vấn.
Ngược lại, anh kéo tôi rời khỏi hội trường.
Anh siết nhẹ tay tôi: “Lại đây, để tôi tự nói.”
Tôi né ra: “Đi mà tìm vị hôn thê của anh.”
“Đúng là con nhóc nóng nảy.”
Hạ Thời Nghiễn khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên vẻ trêu đùa.
“Anh học đại học mà ăn chơi thế à? Đến mức bị hiệu trưởng nêu tên phê bình.”
“Đúng là không phải học sinh ngoan gì.”
Tôi bĩu môi, không nhịn được châm chọc anh: “Chả trách yêu đương sớm.”
“Đi nào, nhóc con.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Không có chuyện gì cả, đi dạo trong trường thôi.”
11

“Hạ Thời Nghiễn, trước đây anh cũng từng xuất hiện ở đây à?”

Trợ lý đi bên cạnh nhanh nhảu trả lời: “Tổng giám đốc Hạ từng xuất hiện trong danh sách bị thông báo phê bình.”

“Sao anh biết?”

“Trần Vi là bạn học đại học của tôi.”

“Oh~”

Tôi lập tức chuyển hướng chú ý, “Trợ lý Trần, anh mau kể tôi nghe thêm chuyện của Hạ Thời Nghiễn đi!”

Hạ Thời Nghiễn đưa tay chỉnh lại đầu tôi: “Chuyên tâm mà đi dạo trường đi.”

“Nghe nói căn-tin của trường A rất ngon.”

“Trên đời này có gì em chưa ăn qua đâu, mà lại thích ăn cái này?”

“Ừm!”

“Em có ăn không?”

“Ăn chứ.”

Thức ăn trong căn-tin của trường thực sự quá ngon.

Tôi ăn đến mức ngồi bệt trên ghế, chẳng muốn động đậy.

Chợt nhớ ra gì đó, tôi hỏi anh: “Ôn Uyển Tình đâu rồi?”

“Cô ta đâu có cụt chân.”

Tôi cong môi cười, rúc vào lòng anh.

“Em đi không nổi nữa, chân mỏi rồi.”

“Vô dụng.”

Hạ Thời Nghiễn nói vậy, nhưng vẫn ôm lấy eo tôi, bế ngang lên.

Cái cảm giác an toàn nhỏ bé này, với tôi lại trở thành điều vĩnh cửu.

Tôi rụt rè chạm vào nốt ruồi trên yết hầu của anh.

Hơi thở anh nặng nề, đang kiềm chế.

Nhịp tim rõ ràng và mãnh liệt, trở thành bí mật không thể nói giữa hai người.

Tôi biết rất rõ.

Ngày mai, tôi sẽ phải rời đi.
12

Tôi không có cha mẹ, từ nhỏ đến lớn đều sống nhờ vào việc nhặt rác.

Thỉnh thoảng cũng nhận chút việc vặt, chẳng hạn như giúp ai đó làm gì đó.

Hai năm trước, Hạ Thời Nghiễn đưa tôi về nhà.

Lần đầu gặp, anh giẫm nát lon nước mà tôi định nhặt.

Anh nắm lấy cổ áo tôi, xách tôi lên như xách một con gà con.

Rồi hỏi tôi quần áo trên người lấy từ đâu.

Tôi nghĩ chắc chắn người này rất giàu, vì anh ăn mặc vô cùng bảnh bao.