Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 124: Phiên Ngoại 3



Thời gian thong thả mà trôi qua, bất tri bất giác, bảo bảo đã một tuổi, hiện tại đã học được cách đi đường. Tiểu gia hỏa học được cách đi từ khi mười một tháng tuổi, hiện giờ vẫn chưa được vững vàng, nhưng lại giống phần lớn hài tử chưa đi ổn đã muốn đi nhanh, nghiêng ngả lảo đảo, nhiều lần suýt nữa té ngã.

+

Mỗi lần Dự Vương hạ triều trở về, tiểu gia hỏa đều từng bước nhỏ đi về phía phụ vương, sau khi thành công ôm chân hắn thì sẽ ngây ngô gọi một tiếng phụ vương, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười.

Khi tiểu gia hỏa cười rộ lên, mi mắt cong cong, vô cùng giống Lương Y Đồng. Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ tươi cười của bảo bảo, Dự Vương đều không nhịn được mà ôm hài tử vào lòng.

Hôm nay, Dự Vương vừa mới đến Thanh U đường, tiểu gia hỏa đã chạy về phía hắn. Lương Y Đồng đi theo phía sau bảo bảo, dặn dò một câu, "Đi chậm một chút, đừng để bị ngã."

Tiểu gia hỏa lại ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt tràn đầy vui mừng vì phụ vương trở về.

Dự Vương khom lưng, vươn tay về phía bảo bảo, tiểu gia hỏa trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn, hô một tiếng phụ vương. Phát âm của tiểu gia hỏa còn chưa được chuẩn, mơ hồ gọi một tiếng. Dự Vương nghe được thì đáy lòng lập tức mềm mại.

Hắn trực tiếp bế tiểu gia hỏa lên cao một chút, bảo bảo vô cùng kinh hỷ, tức khắc cười khanh khách, tiếng cười mềm mại vang vọng toàn bộ Thanh U đường. Tiểu gia hỏa rất thích được bế lên cao, không chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng đỏ bừng.

Tiểu gia hỏa vô cùng thích Dự Vương, mỗi lần Dự Vương hồi phủ đều dính lấy hắn, lúc này cũng đang làm nũng trong lòng phụ vương, không muốn đi xuống. Lương Y Đồng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, nói: "Được rồi, đừng dính lấy phụ vương nữa, phụ vương còn chưa ăn sáng đâu, đói bụng sẽ không tốt."

Tiểu gia hỏa nghe hiểu, ngoan ngoãn mà vươn tay nhỏ để mẫu phi ôm mình.

Dự Vương ăn sáng xong, hỏi nàng, "Đồ vật để đoán tương lai đã chuẩn bị xong chưa?"

Lương Y Đồng gật đầu, "Trần bá tự mình chuẩn bị, đã xong rồi."

Hôm nay là ngày chọn đồ vật đoán tương lai của bảo bảo, sợ bảo bảo nhìn thấy trước, đồ vật đều được để trong đông sương phòng của Trúc Du đường.

Lúc trước Mãn Nguyệt yến của tiểu gia hỏa được làm rất long trọng, Hoàng thượng lại càng mạnh tay hơn, xong việc, các đại thần còn thượng tấu nói về việc này, kêu rằng Dự Vương cùng Hoàng thượng quá mức lãng phí.

Sợ Hoàng thượng lại nhất minh kinh nhân, tạo thành ảnh hưởng không tốt, Dự Vương còn cố ý dặn dò Hoàng thượng không được làm lớn vào ngày chọn đồ vật đoán tương lai của bảo bảo, hết thảy phải giản lược, gửi lễ vật sinh thần đến là được rồi. Lương Y Đồng cũng chỉ mời mấy biểu tỷ cùng biểu tẩu.

(Nhất minh kinh nhân: lúc bình thường bất động thanh sắc, đột nhiên làm những chuyện khiến người khác kinh ngạc)

Giờ tỵ các nàng mới tới, mọi người đều đưa hài tử trong nhà đến, đám người Trăn Trăn cùng Lục Sênh đều có mặt. Mấy tiểu hìa tử vừa tiến vào Thanh U đường đã hưng phấn mà nhào tới chỗ Lương Y Đồng, chào hỏi cô cô cùng cô phụ xong, nhịn không được mà vây quanh bảo bảo.

Đôi mắt bảo bảo ngập nước, khuôn miệng phấn nộn, tinh xảo như bước ra từ trong tranh, đẹp đến mức không lời nào miêu tả được. Nhìn thấy tiểu gia hỏa, mấy ca ca tỷ tỷ đều vui vẻ cực kỳ, chỉ cảm thấy một thời gian không gặp, đệ đệ lại càng đáng yêu hơn.

Trăn Trăn phản ứng nhanh nhất, sau khi tiến đến trước mặt đệ đệ thì lấy ra một viên dạ minh châu mà nhét vào trong tay bảo bảo, vui mừng nói: "Đệ đệ, mau xem đi, ta mang lễ vật sinh thần đến cho đệ này!"

Lục Sênh cũng không cam lòng mà lấy lễ vật của mình ra, những người khác học theo, không ngừng lấy lễ vật đã chuẩn bị từ trước ra. Bảo bảo chỉ có hai tay nhỏ, sau khi cầm dạ minh châu thì cũng chỉ có thể cầm thêm một cái ná, tất nhiên không cầm được nhiều như vậy, trên khuôn mặt nhỏ có chút khó xử.

Lương Y Đồng cười, giúp tiểu gia hỏa cầm lễ vật, nói: "Mau cảm ơn ca ca tỷ tỷ đi."

Tiểu gia hỏa còn chưa nói được nhiều, thấy mẫu phi muốn mình nói cảm ơn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm các ca ca tỷ tỷ, trong mắt tràn đầy tò mò.

Lương Y Đồng cúi xuống, sờ đầu nhỏ của bảo bảo, "Quên nói cảm ơn như thế nào rồi sao? Nhìn miệng của mẫu phi này."

Lương Y Đồng lặp lại hai lần, tiểu gia hỏa lập tức nói theo, "Cảm ơn."

Tuy rằng phát âm không chuẩn, đám người Trăn Trăn lại rất biết cách động viên, vội vàng nói: "Oa! Đệ đệ giỏi quá!"

Bảo bảo biết mình được khen ngợi nên có chút thẹn thùng, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên màu hồng nhạt, ngượng ngùng mà bổ nhào vào trong lòng Lương Y Đồng, chỉ để lại bóng lưng cho các ca ca tỷ tỷ.

Đám người Trăn Trăn không khỏi nở nụ cười, ríu rít nói chơi với đệ đệ thật vui. Đại biểu tỷ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Lục Sênh, cười nói: "Cũng không sợ dọa đến đệ đệ."

Lương Y Đồng cười nói: "Lá gan của bảo bảo rất lớn, sao có thể bị dọa đến, hôm nay nhất định là vì đột nhiên nhìn thấy nhiều ca ca tỷ tỷ như vậy nên có chút thẹn thùng, lát nữa quen rồi sẽ không né tránh nữa."

Bảo bảo đúng là có chút xấu hổ, bị các ca ca tỷ tỷ trêu vài câu mới nhịn không được mà xoay người lại, đôi mắt sáng lấp lánh tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, thấy bọn họ đang cười thì cũng không nhịn được mà cười theo, chỉ trong chốc lát đã buông lỏng tay mẫu phi ra, cầm lấy tay của Trăn Trăn.

Mọi người đang nói chuyện, gã sai vặt đã tới thông báo có một vị cô nương xa lạ tới tham gia buổi chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu Thế tử, nhưng trong tay lại không có thiệp mời, có muốn cho nàng ấy vào hay không.

Biết là Trịnh Hiểu Nhã tới rồi, frong mắt Lương Y Đồng hiện lên vài phần kinh hỷ, vội vàng nói cho vào.

Lúc bảo bảo mới sinh Trịnh Hiểu Nhã đã muốn tới, ai ngờ ca ca nàng lại bệnh cũ tái phát, thân thể có chút không khỏe, nàng không yên lòng nên không tới. Năm nay thấy ca ca không có việc gì, nàng đã nói trước với Lương Y Đồng là sẽ tham gia buổi chọn đồ vật đoán tương lai của bảo bảo, buổi tối hôm trước đã đến kinh thành rồi. Lương Y Đồng vốn muốn để nàng ở trong Vương phủ, ai ngờ nàng lại trở về cùng Phó Minh Tuấn, ở trong nhà riêng của hắn.

Lương Y Đồng đã sớm đoán được Phó Minh Tuấn có ý với Trịnh Hiểu Nhã nên không quá kinh ngạc, thấy nàng thật sự đi với hắn, Lương Y Đồng vui cho nàng từ tận đáy lòng.

Thấy Trịnh Hiểu Nhã tới, Lương Y Đồng kêu Tuyết Trản ra nghênh đón một chút. Lần này Trịnh Hiểu Nhã tới cũng không cố tình trạng điểm xấu đi, chỉ trang điểm qua một chút, dù sao thì ký ức của mọi người về Trịnh Hiểu Nhã cũng chỉ dừng lại ở bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi của nàng thôi.

Mấy năm gần đây, nàng chưa từng xuất hiện trước mặt người ngoài, hiện giờ không chỉ cao hơn một cái đầu, nét trẻ con trên mặt cũng đã bớt đi, cả người vừa tự nhiên vừa hào phóng, lại minh diễm bức người, khí chất đã biến hóa rất nhiều. Đám người Lục Cẩm khi nhìn thấy nàng ấy thì chỉ cảm thấy có chút giống Trịnh Hiểu Nhã, cũng không hề nghĩ người đó thực sự là Trịnh Hiểu Nhã.

Lương Y Đồng cười mà giới thiệu hai câu, nói người này họ Lý, là một hảo bằng hữu mình quen vào lúc trước. Hôm nay là tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của bảo bảo, lực chú ý của mọi người cơ hồ đều đặt trên người hài tử, cũng không chú ý tới Trịnh Hiểu Nhã, chỉ cười chào hỏi một câu.

Khi thời gian tới, mọi người rời bước đến Trúc Du đường, muốn xem bảo bảo chọn đồ vật.

Bọn họ trực tiếp đến đông sương phòng, trong nhà trải một tấm thảm thật dày, trên sàn trải chiếu, trên chiếu lại có một tấm đệm dày. Bút, mực, nghiên mực, bàn tính, tiền, sách, đùi gà cũng những đồ vật khác đều được đặt ở trên đó.

Lương Y Đồng ôm bảo bảo tới giữa tấm đệm, cười nói với tiểu gia hỏa: "Bảo bảo, hôm nay là tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của con, con hãy chọn đồ vật con thích nhất trong đây nha."

Bảo bảo tò mò mà nhìn một vòng, sau khi phát hiện chung quanh có nhiều đồ vật như vậy thì đôi mắt không khỏi sáng lấp lánh. Làn da tiểu gia hỏa trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khi đôi mắt mở to tò mò đánh giá bốn phía, bộ dáng linh động cực kỳ.

Mọi người đều mỉm cười, không khỏi thúc giục tiểu gia hỏa chọn một cái mình thích.

Tiểu gia hỏa nguyên bản đang ngồi, nghe mọi người thúc giục thì mới bò vài bước. Đầu tiên là bò tới trước một thanh đoản kiếm, đoản kiếm này cực kỳ tinh tế, bên trên còn khắc hình rồng, vô cùng đẹp mắt, tiểu gia hỏa nhìn không được mà duỗi tay sờ.

Lương Y Đồng ngừng hô hấp, có một khắc còn tưởng tiểu gia hỏa sẽ chọn đoản kiếm. Kỳ thật chọn đoản kiếm cũng không có gì không ổn, phụ vương của bảo bảo hành quân đánh giặc lợi hại như vậy, nếu bảo bảo thích thì cũng không phải không thể. Chẳng qua, Lương Y Đồng càng hy vọng bảo bảo giỏi văn chương, dù sao thì nếu tập võ, lợi hại giống Dự Vương, ngày sau nói không chừng còn phải ra chiến trường, quá dễ gặp nguy hiểm.

Lương Y Đồng chỉ hy vọng một đời của bảo bảo bình bình an an, khỏe mạnh vô sự.

Ai ngờ, tiểu gia hỏa chỉ sở một chút đã buông tay, lại sờ đến nghiên mực ở một bên. Khi chọn đồ vật đoán tương lai, cần phải cầm lên thì mới tính là chọn thành công. Tiểu gia hỏa sờ hết cái này đến cái kia, chỉ chốc lát sau đã sờ gần hết mọi thứ, nhưng chưa cầm cái nào lên.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng rối rắm của tiểu gia hỏa thì đều rất vui vẻ. Lục Cẩm cười nói: "Bảo bảo chỉ được chọn một cái thôi nha, chọn cái thích nhất là được."

Bảo bảo nhìn mười mấy thứ đồ này, hiển nhiên không biết nên chọn cái gì, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại, nhìn một vòng, từ mình bò về phía Dự Vương, ôm lấy chân hắn.

Sau khi tiểu gia hỏa ôm lấy phụ vương thì nói một câu, "Muốn... Phụ vương."

Bởi vì chưa nói được quá ba chữ, tiểu gia hỏa còn dừng lại một chút ở giữa, nhưng chữ "muốn" này lại xác nhận là đã chọn Dự Vương. Mọi người ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì đều nhịn không được mà vui vẻ.

Dự Vương cũng cong cong môi, hiển nhiên không dự đoán được tiểu gia hỏa sẽ chọn mình.

Lương Y Đồng cũng có chút buồn cười, nhưng đồng thời, trong lòng nàng có chút ghen tỵ. Dù sao thì phần lớn bảo bảo đều thân với mẫu thân nhất, bảo bảo nhà nàng tuy cũng dính nàng, lại cũng rất thích ở cạnh Dụ Vương. Nàng còn đang cảm thấy mất mát vì người bảo bảo thích nhất không phải nàng, ai ngờ lại nhìn thấy bảo bảo bước từng bước nhỏ, ôm lấy nàng, bổ sung. "Muốn mẫu phi."

Ba chữ này nói ra rõ ràng hơn rất nhiều. Thấy tiểu gia hỏa không chọn đồ vật, ngược lại là chọn phụ mẫu, mọi người đều có chút buồn cười. Lục Cẩm còn nhịn không được mà trêu chọc, "Chỉ có thể chọn một người thôi nha, chọn phụ vương thì không thể chọn mẫu phi, bảo bảo thích ai nhất nào? Phụ vương hay là mẫu phi?"

Tiểu gia hỏa chép chép cái miệng nhỏ, lặp lại một lần, "Phụ vương, mẫu phi."

Tiểu gia hỏa sợ không thể chọn, có chút sốt ruột, tay nhỏ gắt gao nắm lấy phụ vương cùng mẫu phi, mỗi tay một người.

Đôi mắt Lương Y Đồng không khỏi giật giật, trong lòng thậm chí còn dâng lên một ý nghĩ, điều này có phải có nghĩa là, trong lòng tiểu gia hỏa, phụ vương cùng mẫu phi là quan trọng nhất hay không?

Cho dù chọn đồ vật thất bại, trong lòng Lương Y Đồng lại mềm đến không thể tưởng tượng, căn bản không dự đoán được, đối với bảo bảo mà nói, mấy đồ vật này không có lực hấp dẫn gì. Dù sao thì hài tử một tuổi, theo lý thuyết, rất dễ bị dời lực chú ý, ai ngờ tiểu gia hỏa vẫn chọn phụ mẫu.

Cho dù biết, tiểu gia hỏa có lẽ chọn như vậy là vì xuất phát từ bản năng, thích thân cận với bọn họ, nhưng trong lòng Lương Y Đồng vẫn vô cùng mềm mại, cả Dự Vương cũng vậy.

Ánh mắt Dự Vương nhìn tiểu gia hỏa có chút nhu hòa hơn, chỉ cảm thấy vật nhỏ này là lễ vật tốt nhất mà Lương Y Đồng tặng cho hắn.