8.
Mạnh Trì nhìn chằm chằm phía trước, như không để ý nói: "À, đột nhiên tôi quên mất, đến lúc đó cậu định lên trường thế nào?”
Đại học Q cách nơi ở của chúng tôi khá xa. Thực ra khi điền nguyện vọng, tôi đã nghĩ đến việc học một trường đại học ở địa phương, song mẹ tôi lại cảm thấy với số điểm mà tôi đạt được, nếu đặt nguyện vọng vào một trường ở địa phương thì sẽ rất phí, bởi vậy nên mới muốn tôi chọn một ngôi trường tốt nhất.
"Chắc là bố mẹ sẽ đưa tôi tới đó, sao vậy?"
"Cậu đã từng nghĩ đến việc tìm người đi cùng chưa?"
Tôi cảm thấy khó hiểu, cả trường chỉ có hai người chúng tôi trúng tuyển vào đại học Q, tôi còn có thể tìm ai đi cùng đây.
Kể cả có đến cùng một thành phố đi chăng nữa, thì việc học khác trường cũng sẽ ít nhiều gặp phiền phức.
"Quên đi, tôi không thân với ai, vả lại đi một mình không phải càng tiện hơn sao."
Nói xong vẫn cảm thấy còn chưa đủ, tôi bắt đầu giải thích việc đi một mình tiện cỡ nào.
Cho đến khi Mạnh Trì đột ngột dừng lại và nhìn tôi với vẻ mặt hơi giận dữ.
Cậu nghiến răng hỏi: "Cậu không thể đi cùng tôi được à? Chúng ta không thân? Mạnh Niên Niên còn nói tôi không có EQ. Cậu mới là người không có EQ thì có."
Tôi nhất thời không hiểu tại sao Mạnh Trì đột nhiên lại trở nên cáu kỉnh như vậy, thật lòng mà nói, EQ của tôi không cao bằng cậu là thật.
Nói cho cùng thì, thành tích môn Văn của tôi chưa bao giờ vượt qua cậu.
"Không phải mới thân chút chút sao? Trước kia đúng thật là chưa từng nghĩ đến cậu.”
Tôi lại mềm giọng.
“Vậy đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi nhé?"
Mạnh Trì giống y bé cún con nhà tôi, vừa dỗ dành vài câu liền hết giận.
"Được, vậy chúng ta cùng đi, khi nào mua vé thì đi cùng nhau."
Tôi cười thầm trong lòng, hời ghê.
"Được, được."
Mạnh Trì đưa tôi tới tận nhà mới rời đi, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy bà Chu đứng từ trên ban công nhìn xuống.
9.
"Người vừa đưa con về… là bạn trai con à?"
Tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao mẹ tôi lại nghĩ như vậy: "Không ạ, là anh trai của em gái mà con nhận dạy thêm. Cậu ấy thấy muộn quá nên đưa con về nhà."
Mẹ tôi bày ra vẻ mặt tiếc nuối, sau khi ngồi vào bàn ăn, bà vẫn chưa từ bỏ:
"Không có khả năng phát triển?"
"Hiện tại thì không có."
Thấy tôi không phủ định hoàn toàn, hai mắt bà lập tức sáng rực lên.
"Vậy là về sau thì có khả năng đúng không? Mẹ đứng trên lầu nhìn thấy hai đứa rất xứng đôi."
Mặc dù tôi rất vui khi nghe người khác nói như vậy, nhưng có vẻ như hiện tại hai chúng tôi không có khả năng thật.
"Mẹ vẫn là nên ăn no đi, đừng nghe nhiều chuyện bát quái nữa. Mẹ nên học theo bố ý, bố chẳng nói gì bao giờ."
Mẹ tôi cong môi, ngữ khí có chút chán ghét: “Ông ấy đang đợi mẹ hỏi, rồi thừa cơ nghe luôn đó chứ.”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
Khi trở về phòng, tôi chợt nhìn thấy một tờ giấy màu quen thuộc, giống hệt tờ giấy tôi dùng để viết thư tình gửi cho Mạnh Trì.
Tôi đã mua chúng sau khi đi mò hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Đó là bức thư tình đầu tiên mà tôi - Khương Dạng viết trong đời.
Thật đáng tiếc khi tôi không đủ can đảm để để lại tên mình vào đó.
Thật đáng tiếc khi tôi không nhận được sự hồi đáp.
Vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp hai chúng ta sẽ không liên lạc nữa, nào ngờ tôi lại trở thành gia sư cho em gái Mạnh Trì.
Lại còn hẹn sẽ cùng nhau đi tới trường.
Đúng là lời mà.
Một tuần, Mạnh Niên Niên học tôi ba buổi, bởi vậy đến tận hôm sau nữa, tôi mới phải đến nhà em ấy.
Lần này cũng giống như lần trước, chỉ có Mạnh Niệm Niên ở nhà, Mạnh Trì lại ra ngoài học tập làm tôi cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong giờ nghỉ, con bé kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.
10.
Trong đó hơn phân nửa đều là chuyện của Mạnh Trì. Tôi học cùng lớp với cậu ba năm, cũng không hề biết cậu có những thứ này.
Tôi thật lòng muốn hóng cho chót, song vẫn không thể trốn tránh trách nhiệm, thế là đành phải bỏ dở mà giảng nốt phần bài còn lại cho Mạnh Niên Niên.
Lúc tôi sắp rời đi, Mạnh Niên Niên đột nhiên nói:
“Hình như dạo gần đây anh trai em đang viết thư tình, còn là lén lén lút lút thức đêm để viết nữa.”
Tay đang thu dọn đồ đạc của tôi ngừng lại, tôi quay sang nhìn Mạnh Niên Niên. Con bé bày ra dáng vẻ rất chắc chắn với dự đoán của mình.
“Sao em biết?”
“Tối hôm qua, lúc em mang nước ép cho anh ấy thì nhìn thấy. Ảnh viết nhiều lắm luôn. Em bảo, anh viết bao nhiêu trang mà chữ vẫn xấu như ma, chả có gì khác, thế là ảnh lập tức đuổi em ra khỏi phòng.”
Chắc chắn là Mạnh Niên Niên không nói dối.
Song, khi nghe được tin này, tôi lại không tin cho lắm.
Bảo người khác viết thư tình, tôi còn tin. Bảo Mạnh Trì viết thư tình….
Sao có khả năng này được? Lẽ nào tốt nghiệp xong đột nhiên thông suốt rồi?
Tôi mở miệng, vốn định hỏi xem Mạnh Niên Niên có biết cậu viết thư cho ai không, nhưng lại cảm thấy bản thân như vậy có hơi lộ liễu quá.
Vả lại, có lẽ con bé cũng chẳng biết Mạnh Trì viết thư cho ai.
“Vậy cậu ấy đã gửi đi chưa?”
Mạnh Niên Niên giúp tôi thu dọn đồ đạc.
“Em không biết, có lẽ là gửi đi rồi. Hôm nay ảnh còn mặc quần áo mới đi ra ngoài mà, chắc là đi gửi thư tình đó.”
“Ừm.”
Tôi ra khỏi nhà Mạnh Trì, vừa đi đến cổng lớn, lại đột nhiên nhìn thấy cậu.
Không biết tại sao, tôi lập tức núp vào đằng sau thân cây.
Sau đó, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy những câu nói rất quan trọng.
“Gửi rồi.”
“Không biết, không trả lời.”
“Chỉ nói là để cô ấy suy nghĩ thêm.”
11.
Nếu tôi còn không hiểu nghĩa của câu nói này, vậy thì tôi chính là con ngốc.
Hoá ra, Mạnh Trì cũng sẽ thức đêm để viết thư tình cho người khác, cũng sẽ viết đi viết lại, chỉ để bức thư được đẹp đẽ hơn.
Nhìn thấy Mạnh Trì đã đi xa, tôi mới ra khỏi chỗ đang núp.
Cả đường về nhà, tâm trạng tôi buồn như ch.ó cắn.