Làm Gia Sư Cho Em Gái Nam Thần FULL

Chương 6



14.

Tuần tiếp theo, tôi đến Mạnh gia ba lần để dạy nốt số buổi học còn lại cho Mạnh Niên Niên.

Sau khi nhận được tiền lương từ mẹ Mạnh, tôi hoàn toàn không có lý do gì để liên lạc với Mạnh Trì nữa.

"Cô giáo Khương, chị có thể dạy em trong kỳ nghỉ đông được không ạ?"

Tôi xoa đầu Mạnh Niên Niên: "Có lẽ không được rồi, đến lúc đó chị phải bận việc của mình, em có thể nhờ anh trai dạy kèm cho em."

Mạnh Niên Niên mím môi.

"Thôi quên đi, gần đây anh trai em hình như thất tình rồi, không, anh ấy đã yêu đương đâu mà thất tình, chắc là là ảnh bị từ chối, tối nào trở về cũng nhốt mình trong phòng."

Tôi hơi giật mình, Triệu Chiêu Tịnh từ chối Mạnh Trì ư?

Nhưng những chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi nữa.

Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, Mạnh Niên Niên dường như nhớ ra điều gì đó, con bé vội vàng giữ tôi lại, sau đó đi vào phòng lấy ra một cuốn sách.

“Anh trai nói, đây là quà tặng cho cô giáo Khương, anh trai em bảo chị về xem thật kỹ, rồi nói cho anh ấy biết cảm nghĩ của chị.”

Tôi đã đọc cuốn sách này gần đây rồi, nhưng dù sao đây cũng là lòng tốt của người khác, vậy nên tôi vẫn nhận lấy.

"Chị biết rồi."

Về đến nhà, tôi ném cuốn sách lên giá, nghĩ ngợi một hồi lại lấy xuống để vào ngăn bàn khóa lại.

Vài hôm sau, khi tôi gần như quên béng đi chuyện này thì Mạnh Trì gửi cho tôi một tin nhắn khác.

Mạnh Trì: "Cuốn sách đó cậu đọc xong chưa?"

Tôi cảm thấy cắn rứt trong lòng, nghĩ đến cuốn sách ngay cả màng co còn chưa bóc đang nằm co ro trong ngăn bàn, tôi cắn răng trả lời, đọc xong rồi.

Mạnh Trì: “Cậu không có cảm nghĩ gì à?”

Tôi: "Cảm nghĩ? Có chứ!"

Mạnh Trì: "Nói cho tôi biết, cậu có cảm nghĩ gì?"

Thế là, tôi liền nói cảm nghĩ của mình về cuốn sách, thậm chí tôi còn gửi cho cậu ấy một tin nhắn thoại.

15.

Sau khi nói một hồi, cổ họng tôi sắp cháy đến nơi.

Mạnh Trì: "Chỉ vậy thôi sao?"

Tôi hơi bối rối, như vậy chưa đủ sao?

Tôi: "Đúng vậy, cậu có quan điểm khác tôi à? Nói ra rồi chúng ta cùng nhau thảo luận?”

Mạnh Trì: "..."

Mạnh Trì: "Không cần nữa đâu trực nữ* ạ!”

*Trực nữ: Chỉ những cô gái không hiểu phong tình, không biết những thứ mà những cô gái khác biết (VD: trang điểm…)

Tôi: "???"

Liên quan gì đến tôi?

Chẳng lẽ vừa rồi tôi phân tích quá phiến diện, hay là trong sách còn có chỗ nào mà tôi không hiểu?

Tôi muốn ngay lập tức tìm ra vấn đề, cho nên nhanh chóng lên mạng tìm kiếm những luồng ý kiến ​​​​của cư dân mạng về cuốn sách này.

Sau khi đọc một lúc, cuối cùng tôi rút ra kết luận rằng có lẽ tôi đã phân tích thiếu về phương diện tình cảm, chẳng trách Mạnh Trì lại nói tôi là trực nữ.

Cuối cùng, tôi xem lại cuốn sách mà mình đã mua trước đó và ghi chép lại thật cẩn thận.

Khi tôi nhận ra rằng đã rất lâu rồi Mạnh Trì không gửi tin nhắn cho tôi thì cũng là lúc tôi sắp phải đến trường.

Lúc mẹ giúp tôi đóng gói hành lý, bà nghi hoặc hỏi tôi:

"Không phải con nói là đi với bạn bè sao?"

"Cậu ấy đã đi với người khác rồi nên bọn con không đi cùng nữa."

Vốn tưởng rằng Mạnh Trì hai ngày nữa mới đi, nào ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Tôi đứng phía sau bố mẹ nhìn chằm chằm vào Mạnh Trì, người đang đứng bên trong quầy soát vé.

Mặc dù cậu đội mũ và đeo khẩu trang nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn uất của cậu nhìn tôi.

Khi chúng tôi đi ngang qua, bố mẹ tôi đi trước, tôi đi sau một bước, Mạnh Trì liền đi ngay bên cạnh.

Cậu nghiến răng hỏi tôi: "Muốn qua thăm họ hàng mấy ngày, phải đi sớm, cho nên không thể đi cùng nhau? Vậy hiện tại tôi đang nhìn thấy ai? Khương Dạng phân thân?"

Tôi bật cười.

16.

"Chuyện này có lý do, cậu nghe tôi giải thích đã."

Mạnh Trì đeo túi lên vai, đôi mắt hoa đào tràn đầy oán hậ.n.

"Cho cậu thời gian, nghĩ ra một lý do mà tôi có thể chấp nhận, nếu không cậu sẽ biết hậu quả của việc lừa gạt tôi."

Theo như tôi được biết, cho dù tôi có thể đưa ra một lý do chính đáng cỡ nào, Mạnh Trì cũng sẽ không chấp nhận.

Vì thế nên……

Tôi chỉ có thể trốn!

Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng chạy lên chen vào giữa bố mẹ, sau đó quay người lại làm mặt quỷ với Mạnh Trì.

Thành công thoát khỏi tình thế nguy hiểm.

Sau khi lên máy bay, bà Chu nhìn vào vị trí của Mạnh Trì, rồi ghé vào tai tôi thì thầm: “Cậu bé đó phải không?

Tôi gật đầu.

"Con cũng không biết tại sao lại mua vé cùng một chuyến bay."

"Là duyên phận đấy, con thật sự không định thử à?"

Tôi lắc đầu: "Mẹ nói đúng, ở trường đại học có rất nhiều chàng trai tốt đang đợi con. Nếu con đã không thể trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình, thì hãy để cậu ấy trở thành ký ức đẹp thời cấp ba của con thôi vậy."

Bà Chu vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi rồi đưa cho tôi một chiếc bịt mắt.

Khi tôi tỉnh dậy, máy bay đã sắp hạ cánh.

Bởi vì vị trí của chúng tôi ở phía trên, nên chúng tôi không gặp Mạnh Trì khi đi xuống.

Khi lên taxi, tôi vừa cảm thấy hơi hụt hẫng lại vừa cảm thấy hơi vui mừng.

Mâu thuẫn như vậy đấy.

Bố mẹ tới trường giúp tôi sắp xếp đồ đạc sau đó ra ngoài tìm một khách sạn để ở tạm rồi bay về luôn vào ngày hôm sau.

Nằm trên giường trong ký túc xá, khi tất cả bạn cùng phòng đã kết thúc cuộc trò chuyện và chìm vào giấc ngủ, tôi nhận được một tin nhắn từ Mạnh Trì.

Mạnh Trì: "Đúng là một cô gái độc ác, tốt xấu gì cũng là bạn cùng trường kiêm bạn học cũ cấp ba, vậy mà cậu không đợi tôi."

Tôi: "Lớn thế này rồi, phải học cách tự lập đi chứ."

17.

Mạnh Trì: "Vậy cậu còn đưa bố mẹ tới đây."

Tôi: "Đó là bởi vì tôi vẫn còn là trẻ con, cậu không phục à? Không phục thì đi mà ý kiến với bố mẹ tôi."

Mạnh Trì: "..."

Mạnh Trì: "Có thật là cậu đọc cuốn sách đó rồi không đấy?"

Tôi: "Không thì sao, chứ cậu nghĩ tôi lấy những thông tin đó ở đâu?"

Mạnh Trì: "Được rồi, tôi hiểu ý của cậu rồi."

Những gì cậu nói khiến tôi bối rối, song rõ ràng cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự tò mò của tôi.

Thế là tôi ngủ thiếp đi.