Lấy Thân Báo Đáp FULL

Chương 2



T
uần thứ hai sau khi Chu Gia Thuật tuyên bố tin kết hôn, tôi cũng đưa ra một quyết định hoang đường nhất trong đời mình nhưng nó cũng là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.


Tôi cần một đứa con để kế thừa gia nghiệp nhà họ Hứa.


Vì không đủ điều kiện để thụ tinh ống nghiệm, cuối cùng, tôi chọn thụ thai tự nhiên.

Còn về ba của đứa bé…


Quản gia, người theo ông nội cả đời, đặt những tài liệu đã được sàng lọc đến trước mặt tôi.


“Cô chủ, cô xem đi ạ.”

Tài liệu rất đơn giản, người Hồng Kông, theo họ mẹ, có lẽ là gia đình đơn thân.

Học vấn cũng rất tốt, chứng tỏ trí thông minh rất cao, gen không tồi.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe chi tiết vô cùng, điều này cũng chứng minh anh rất khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh tật tiềm ẩn nào.

Quan trọng nhất là, khuôn mặt trên bức ảnh thật sự là đẹp trai đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ.

“Chú Châu, chú chắc chắn người đàn ông ưu tú như vậy, cũng cần làm… loại công việc này sao?” Tôi không khỏi có chút nghi hoặc.

Chú Châu nở nụ cười hiền hậu: “Hình như là người nhà bị bệnh nặng nên cần tiền gấp.”

Tôi không khỏi nghĩ đến ông nội còn đang nằm viện, vì thế tôi đã sinh lòng trắc ẩn.

“Cho anh ấy thêm năm trăm ngàn nữa đi.”
“Vâng, thưa cô chủ.”

5
Ngày thứ mười hai sau khi Chu Gia Thuật tuyên bố tin kết hôn.
Vừa hay cũng là ngày dễ thụ thai của tôi.
Tôi gặp người đàn ông tên Lương Duật Hàng đó.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần dài rất bình thường, không nhìn ra nhãn hiệu, hẳn là hàng bình dân mua ở
siêu thị.
Nhưng bộ quần áo chỉ có giá trăm tệ mặc trên người anh lại có vẻ không hề rẻ tiền.
Như đã nói trong hợp đồng, đôi mắt anh bị bịt kín bởi một dải lụa đen.
Khi tôi đẩy cửa đi vào, anh theo bản năng đứng dậy nhìn về phía cửa.
Lúc này tôi mới phát hiện, anh rất cao, ít nhất cũng phải 1m88.
Dáng người cũng rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài.
“Cô chủ?” Lương Duật Hàng thăm dò lên tiếng.
Giọng nói cũng rất dễ nghe, trong lòng tôi không khỏi càng thêm hài lòng.
“Là tôi, anh đừng căng thẳng.”
Tôi chậm rãi bước tới đưa tay vỗ nhẹ cánh tay anh.
Cơ bắp cũng rất tuyệt.
“Anh tắm chưa?” Tôi hỏi.
“Tôi tắm rồi.”
Thực ra tôi đã sớm căng thẳng đến mức lưng toát mồ hôi. Nhưng tôi lại cố ý tỏ ra mình là tay già đời. Tôi
bình tĩnh: “Vậy thì bắt đầu thôi.”
6
Lương Duật Hàng không nhìn thấy tôi nhưng tôi có thể nhìn thấy anh.
Sau khi tôi nói ra câu nói này, khóe môi Lương Duật Hàng hơi cong lên.
Anh đối diện với tôi, cách lớp vải đen mà khẽ gật đầu: “Vâng, thưa cô chủ.”

Từng chiếc cúc áo sơ mi được ngón tay thon dài của anh cởi ra. Vạt áo được rút ra khỏi cạp quần tây một
cách dứt khoát.
Khi nhìn thấy vòng eo thon gọn và đường nhân ngư của anh, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Khi anh tháo thắt lưng, tôi càng hoảng hốt quay người đi.
Tiếng sột soạt của quần áo dừng lại.
Giọng nói trầm khàn gợi cảm của người đàn ông vang lên: “Cô chủ, tôi cởi xong rồi.”
“À, ừ, được rồi, vậy anh lên giường nằm đi.”