Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên và thoải mái xoay người lại.
Nhưng tôi lại đột nhiên mở to mắt.
Dải lụa đen dài rũ xuống từ mái tóc ngắn gọn gàng của anh.
Lông mày và mắt bị dải vải che khuất nhưng càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng.
Tôi đã sống đến hai mươi bốn tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cơ thể của người khác giới ở
cự ly gần và trực quan như vậy.
“Cô chủ?”
Có lẽ vì tôi mãi không nói gì nên Lương Duật Hàng khẽ gọi một tiếng.
Anh lại tiến lên một bước, đưa tay ra như đang tìm kiếm tôi.
Đầu ngón tay anh chạm vào vai tôi.
Sau đó anh dừng lại một chút, lại có chút vượt quá giới hạn mà nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi.
Và ngay sau đó, anh trực tiếp bế ngang tôi lên.
8
Cơ thể tôi chìm vào chiếc giường mềm mại.
Hai tay Lương Duật Hàng ân cần chống hai bên người tôi, anh không đè lên người tôi.
“Lát nữa nếu có gì không thoải mái, xin cô chủ hãy nói với tôi.”
Tim tôi đập nhanh quá, tôi choáng váng đến mức gần như không thở nổi.
“Đừng nói nhiều lời vô ích, nhanh lên.”
Tôi quay mặt đi, cắn chặt môi.
Nhưng tôi lại không biết rằng, hai tai và gáy của mình đã đỏ bừng.
“Được.”
Anh cúi đầu, dải lụa đen rũ xuống lướt qua xương quai xanh của tôi.
Khi Lương Duật Hàng định hôn tôi, tôi né đi.
“Đừng chạm vào miệng tôi.”
Tôi cố tỏ ra hung dữ, tự cho rằng giọng nói của mình nghe rất đáng sợ nhưng tôi lại không biết, âm cuối của
tôi đang run rẩy một cách uyển chuyển.
“Đau thì cắn tôi.”
Ngón tay mát lạnh của Lương Duật Hàng nâng mặt tôi lên, anh khẽ hôn lên cổ tôi.
Khi anh ta áp sát vào tôi, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
9
Lương Duật Hàng theo bản năng dừng lại động tác.
Tôi ngồi dậy, đưa tay lấy điện thoại.
Thật bất ngờ, tôi nhìn thấy ba chữ [Chu Gia Thuật] trên màn hình điện thoại.
Tôi sững người một chút nhưng vẫn tắt máy đi.
Nhưng rất nhanh, bên kia lại gọi lại.
Ánh mắt của tôi rơi trên khuôn mặt của Lương Duật Hàng ở bên cạnh.
Người đàn ông có đôi môi mỏng, nghe nói người như vậy trời sinh đã bạc tình.
Tôi thoáng chốc đã hoảng hốt, bạc tình thì tốt.
Bạc tình mới càng phù hợp với cuộc mua bán này.
Chia tay rồi sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Tôi nhấn nút nghe máy.
Giọng nói của Chu Gia Thuật nghe có chút xa lạ.
“Hứa Nhan, ông nội em nhập viện sao không nói với anh?”
“Đây cũng không phải là bí mật gì.”
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm ông nội…”
“Không cần đâu.”
“Hứa Nhan, ông nội em đối xử với anh rất tốt, anh cũng muốn để ông cụ yên tâm vào lúc này.”
“Tôi đã nói rồi, không cần, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Hứa Nhan… Em nên hiểu đạo lý một vừa hai phải chứ?”
Trong giọng nói của Chu Gia Thuật mang theo sự tức giận không thể kìm nén.
Tôi hiểu anh ta, người kiêu ngạo và tự phụ như anh ta lại chủ động gọi điện thoại cho tôi để tỏ lòng tốt, quả là hiếm có.
Tuy nhiên, tôi thực sự không cần nữa rồi.
Dù sao, cũng đã muộn rồi.
Tôi nắm chặt điện thoại rồi nhìn người đàn ông trước mặt.
Tôi có thể cảm nhận được dòng cảm xúc mãnh liệt đang bị anh kiềm chế và đè nén.