Sử Tiến Vu đập bàn cười lớn:
- Nhiếp thị song muội đều là giai nhân khuynh thành, nếu bắt được họ về trướng của chúng ta, dù là bảo họ múa hát cho chúng ta xem cũng rất vui rồi.
Ngự Thanh mắt phát sáng nói:
- Đúng là tri âm. Ta đang có suy nghĩ đó. Hay là chúng ta bàn mưu xem. Nếu thành công thì chúng ta mỗi người một nàng không phải rất vui sao? Ninh huynh có hứng thú cùng bọn ta bàn đại sự không?
- Loại việc làm hỏng nhân phẩm này ta không tham gia thì hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cười, rồi nhấc Tiểu Hồng rời đi.
Ngự Thanh nói:
- Ta từ Thiên Cơ đế quốc mua được sáu thiếu nữ được lắm, thân hình kiểu diễm, da trắng mịn màng, lát có cần ta cho người đưa hai cô tới phòng Ninh huynh không?
- Không cần đâu.
Ninh Tiểu Xuyên đã ra khỏi cửa.
Sử Tiến Vu hắng giọng:
- Nhân phẩm quyết định chỉ số hạnh phúc, hắn không hiểu tình thú, chắc chắn sẽ khiến không ít nữ tử đau lòng. Nhưng ta thì khác, ta vô cùng quan tâm cảm nhận của nữ tử. Tiểu vương gia chi bằng đưa hai cô tới phòng ta, ta định cùng họ nói chuyện triết học nhân sinh.
- Được, không vấn đề gì. Chúng ta bàn cách đối phó với Nhiếp thị song muội trước đã. Nếu nắm được họ trong tay thì chắc chắn chúng ta sẽ vang danh thiên hạ.
Hai người bắt đầu rì rầm, trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười quái dị khiến các thị nữ đứng ngoài cửa cũng phải nổi da gà.
Ninh Tiểu Xuyên không phải chính nhân quân tử đạo mạo gì, sở dĩ hắn không muốn cùng hai người kia đối phó Nhiếp thị song muội chỉ là vì không muốn gây chuyện thị phi mà thôi.
Hắn vừa vào phòng liền cảm nhận được một luồng khí tức âm hàn.
Trong phòng không có một bóng người nhưng khí tức này vô cùng chân thực.
Nếu là võ giả khác thì chắc chắn không nhận ra điều bất thường, chỉ Ninh Tiểu Xuyên có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung mới có tâm thần nhạy bén như vậy.
- Ra đi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ tới.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Trong không khí bỗng nổi gợn sóng hình thành một ảo ảnh của tấm gương.
Đoan Mộc Linh Nhi bước ra từ tấm gương, mặc sa y đen, hông thắt yêu đới tím, hai tay chắp sau lưng, bầu ngực kiêu ngạo nhô cao, đứng giữa căn phòng.
Đôi mắt mỹ lệ nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lông mày hơi nhướn lên:
- Giỏi lắm, lại nhìn thấu được Kính Tượng Ảo Ảnh của ta, tâm thần ngươi nhạy bén như vậy, lẽ nào ban sáng đã biết người trong phòng là ta?
Ninh Tiểu Xuyên có thể nhìn ra được cả võ tôn, huống gì là Đoan Mộc Linh Nhi?
Sáng nay trong tửu lầu hắn đã biết ma môn yêu nữ ra tay chấn nhiếp Trương Lâm Tây chính là cô ta. Vì thế hắn đoán chắc chắn tối nay cô ta sẽ tới tìm mình.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không phải bảo ngươi trốn trong Kiếm Các Hầu phủ sao? Sao lại chạy tới Hóa Long Thành?
Đoan Mộc Linh Nhi đứng dưới ánh đèn càng thêm trắng trẻo:
- Ta theo Thánh Nữ điện hạ tới Hóa Long Thành. Có việc khá quan trọng cần làm.
Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên:
- Cô ta tới Hóa Long Thành? Ở đâu? Đưa ta đi.
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Ta là biểu tỷ của ngươi mà cũng không thấy ngươi nôn nóng gặp ta như vậy. Sao đột nhiên lại muốn gặp Thánh Nữ điện hạ? Lẽ nào đúng như mọi người đồn, ngươi đã chết mê chết mệt Thánh Nữ rồi? Ta cho ngươi hay, Thánh Nữ tâm cao khí ngạo, sẽ không để ý tới ngươi đâu.
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy. Ta chỉ muốn biết có phải Tiểu Linh Nhi đi cùng cô ta không?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Tiểu Hồng vốn đang say, nhưng nghe Ninh Tiểu Xuyên nhắc tới Tiểu Linh Nhi thì như hiểu ra điều gì, mặt lộ vẻ vui mừng, mắt mở to đợi Đoan Mộc Linh Nhi trả lời.
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Thánh Nữ điện hạ và Tiểu Linh Nhi đều tới rừng Mẫu đằng, có việc rất quan trọng cần làm. Ta ở bên ngoài để tiếp ứng, còn họ bao lâu ra ngoài thì ta không rõ.
- Đi, chúng ta tới rừng Mẫu Đằng.
Ninh Tiểu Xuyên không thể đợi thêm phút nào nữa, kéo tay Đoan Mộc Linh Nhi bay ra khỏi biệt viện của Thần Long Vương phủ.
Ninh Tiểu Xuyên không đi chào Ngự Thanh, dù sao hắn tới đó để gặp ma môn Thánh Nữ, việc này vẫn là không cho người triều đình biết thì hơn.
Ninh Tiểu Xuyên và Đoan Mộc Linh Nhi vừa ra khỏi Hóa Long Thành thì gặp một nhóm cao thủ thần bí phục kích. Mười đạo thần thông bay ra từ trong bóng tối. Có kiếm khí, có huyền thú hư ảnh, còn có cả huyền khí.
Ầm!
Ninh Tiểu Xuyên lập tức vận Vân Hà Quy Nguyên Khí hình thành một tầng lá chắn huyền khí đường kính tới mười mét chặn đứng tất cả công kích ở ngoài.
- Đẩu Chuyển Tinh Di.
Phía trước Ninh Tiểu Xuyên hình thành một cái xoáy khổng lồ, biến thành vô số làn sóng khống chế hết thần thông bay lượn quanh người hắn xong phản kích ngược lại về phía khu rừng.
Uỳnh uỳnh!
Mười đạo thần thông nổ tung, từ bên trong vọng ra tiếng kêu thảm thiết.
- Á!
- Tiểu hầu gia triều đình này quả nhiên lợi hại, liên thủ tấn công vẫn dễ dàng bị hắn phá vỡ.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên lóe hàn quang, trầm giọng nói:
- Cút ra đây, dựa vào đám ô hợp các ngươi chưa đủ để giết ta đâu.
- Vậy sao? Ngươi quá tự tin đấy!
Mặc Triều Long đi ra từ trong rừng, toàn thân được bọc quanh huyền khí, hình thành một tấm lá chắn khổng lồ.
Rõ ràng hắn biết tu vi của Ninh Tiểu Xuyên rất mạnh nên vô cùng thận trọng.
Phía sau hắn là bốn lão giả, đều là trưởng lão của Mặc gia, địa vị tại Hóa Long Thành rất cao, chỉ giậm chân một cái cũng khiến mặt đất rung chuyển. Phía sau họ còn có rất nhiều thân ảnh đang di chuyển, rõ ràng còn không ít cường giả đang ẩn nấp.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Mặc Triều Long xong lại quét mắt về phía bóng tối, cười:
- Thì ra là ngươi. Sao ngươi biết ta sẽ xuất thành?
Mặc Triều Long cười khảy:
- Ngươi có tiểu Thần Long, chắc chắn sẽ bị rất nhiều cường giả nhằm vào. Đương nhiên sẽ không thể ở lại Hóa Long Thành nữa, vì thế đã đoán chắc ngươi sẽ chạy khỏi Hóa Long Thành ngay trong đêm.
- Vậy à…
Ninh Tiểu Xuyên vốn thấy lạ tại sao Mặc gia lại biết hắn sẽ xuất thành mà đặt mai phục ở đây. Thì ra tư duy của Mặc Triều Long lại đơn giản như vậy.
Nói thực, Ninh Tiểu Xuyên không sợ Mặc gia, nếu không phải biết Ngọc Ngưng Sanh tới rừng Mẫu Đằng thì hắn có khi còn ở lại Hóa Long Thành vài ngày.
Ánh mắt Đoan Mộc Linh Nhi lạnh băng:
- Nói nhiều với chúng vậy làm gì? Chỉ một Mặc gia mà dám có ý đồ với tiểu Thần Long, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
Cô là cháu gái Ma Đế, tính tình nóng nảy, đương nhiên sẽ không coi Mặc gia ra gì.
Một lão giả đứng sau Mặc Triều Long hừ lạnh:
- Tiểu nha đầu, ngươi đúng là trong mắt không có ai. Nếu bắt được ngươi, ta sẽ bán ngươi làm nô lệ thấp hèn nhất.
Ánh mắt Đoan Mộc Linh Nhi lộ sát ý, huyền khí trong huyết mạch sôi trào, một luồng hàn khí tỏa ra khiến mặt đất bị đóng băng thành một lớp dày.
Đoan Mộc Linh Nhi soạt một tiếng biến mất tại chỗ đứng, bay tới trước mặt lão gia kia tung ra một đạo thần thông âm lạnh.
Lão giả kia giật mình, lập tức vận huyền khí, ngưng tụ ra hơn mười loại binh khí đao thương bay ra.
Bộp bộp bộp!
Tất cả đều bị bàn tay Đoan Mộc Linh Nhi chặt gãy, rơi xuống đất.
Một chưởng đánh vào bàn tay lão gia kia khiến hắn lui năm bước.
- Huyền Âm Thần Chưởng.
Lão giả chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi xuống hố băng.
Tốc độ của Đoan Mộc Linh Nhi cực nhanh, lại bay lên tung một đạo thủ ấn hàn khí lạnh thấu xương.
Lão giả kia trố mắt nhìn chưởng ấn đánh lên vùng tim.
Quả tim bị chấn động vỡ tung, bên trong cơ thể biến thành băng.
Vị trưởng lão Mặc gia này toàn thân run lên, rồi bị bọc trong lớp băng lạnh lẽo, đổ rầm xuống đất, không còn một hơi thở.
Đoan Mộc Linh Nhi nhanh như chớp quay lại bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt đầy hàn quang nhìn võ giả của Mặc gia.
- Chỉ một Mặc gia nhỏ bé dám nói bán ta làm nô lệ. Ta đảm bảo trong một tháng, trên dưới Mặc gia sẽ không còn một mống.
- Cô ta… cô ta là ma môn yêu nữ.
Mặc Triều Long chấn kinh, rõ ràng cảm giác được Đoan Mộc Linh Nhi có huyền âm chân khí.
Ma môn yêu nữ sao lại ở cùng tiểu hầu gia của triều đình?
Ninh Tiểu Xuyên thấy thân phận của Đoan Mộc Linh Nhi đã bại lộ, nói:
- Ra tay đi, không để lại tên nào!
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thái Hồng Na Di, thân thể biến thành một đạo ánh sáng bảy sắc, chớp mắt đã tới trước mặt Mặc Triều Long. Trước ánh mắt kinh hoàng của hắn, một đạo kiếm khí xuyên qua vùng tim Mặc Triều Long, chỉ để lại một cái lỗi to bằng miệng cốc rượu.
Mặc Triều Long ngã ra đất, mắt trợn tròn, đến chết cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội ai. Nếu hắn biết kẻ mình muốn giết là Ninh Tiểu Xuyên thì dù có cho thêm một lá gan hắn cũng không dám đối đầu với Ninh Tiểu Xuyên.
Kiếm Các Hầu phủ không phải hầu phủ bình thường, không phải đối tượng Mặc gia có thể động vào.
Ba trưởng lão còn lại của Mặc gia đều bị chấn kinh bởi tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên. Đây không phải tu vi của một người trẻ tuổi, còn mạnh hơn cả ma môn yêu nữ.
Khi mấy kẻ đó còn chưa phản ứng thì bàn tay Ninh Tiểu Xuyên hóa lưỡi đao, chém đầu một trưởng lão.
Đầu rơi xuống lăn vào bụi cây.
Trưởng lão Mặc gia bình thường cao cao tại thượng mà giờ trước một thiếu niên lại không có khả năng chống trả.
Hai người còn lại ánh mắt đều lộ vẻ sợ hãi trước cường thế của Ninh Tiểu Xuyên. Dưới chân tỏa huyền khí, thi triển tật tốc thân pháp chạy về hai hướng khác nhau.