Mãi Yêu Em Như Vậy FULL

Chương 50



Edit: Mina

Sáng hôm Hội nghị Thượng đỉnh diễn ra, 5 giờ rưỡi Hạ Mộc đã rời giường.

“Em dậy sớm thế làm gì?” Kỷ Tiện Bắc kéo cô vào lòng: “7 giờ dậy cũng không muộn đâu.”

“Anh buông em ra, em phải dậy chuẩn bị một chút.”

“Chuẩn bị gì?”

“Trang điểm xinh đẹp.”

“……”

Kỷ Tiện Bắc xoay người, đè cô ở dưới thân: “Cũng không phải đi so sánh xấu đẹp, em đừng quan trọng hóa.” Anh hôn cô.

Hạ Mộc để kệ anh náo loạn vài phút, đẩy anh: “Không nói đùa với anh, em thật sự phải dậy trang điểm, hôm nay phóng viên có mặt ở khu vực phóng viên đều là những người thuộc phái thực lực, năng lực chuyên nghiệp đều sàn sàn nhau, em phải lợi dụng triệt để sắc đẹp của bản thân, không phải nói đàn ông là loài động vật sống bằng thị giác à, hôm nay có MC nam, nói không chừng tới lúc đó nhìn em thuận mắt liền cho em cơ hội đặt câu hỏi thì sao.”

Kỷ Tiện Bắc vuốt ve gương mặt cô: “Em rất muốn đặt câu hỏi?”

“Hỏi thừa, không đặt câu hỏi ai muốn đi chứ?”

“Em hỏi anh đi.” Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, chủ động đưa bản thân tới cửa.

“Không muốn.”

“……”

Cơ tim suýt chút nữa bị tắc nghẽn.

Hạ Mộc vòng lấy cổ anh, nói giỡn: “Em sợ tới lúc đặt câu hỏi, em nhịn không được nói thành giọng điệu làm nũng.”

Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Không muốn hỏi anh thật à?”

Dừng lại một lát, cô nói: “Không phải không muốn, anh biết mà.”

Kỷ Tiện Bắc không miễn cưỡng cô, hôn cô: “Đứng dậy đi, anh cũng phải dậy rồi.”

Hạ Mộc rửa mặt xong đi đến phòng thay đồ, đứng trước tủ quần áo ngây người.

Sau khi kết thúc hội nghị, đến buổi tối còn có tiệc rượu, không biết cô có cơ hội đi vào hay không, mặc kệ vậy, cứ chọn bộ đồ phù hợp, nhỡ đâu có cơ hội tiến vào.

Chọn tới chọn lui, không có bộ nào ưng ý.

Khó trách có câu nói tủ đồ của phụ nữ mãi mãi thiếu một bộ quần áo.

Kỷ Tiện Bắc tắm xong đi vào, “Vẫn chưa thay quần áo à?”

“Không biết mặc cái gì?”

“Mặc chiếc váy dài màu lam kia đi.”

“Long trọng quá không?” Chủ yếu là có dây thắt lưng, mặc không hợp với hội trường buổi sáng.

“Mặc thêm áo khoác ở ngoài, đến tối cởi ra đi dự tiệc.” Kỷ Tiện Bắc giúp cô lấy xuống chiếc váy trong tủ: “Nếu không mặc, nói không chừng sang năm sau sẽ lỗi mốt mất.”

Hạ Mộc cầm váy, lại nhìn tủ quần áo, chọn chiếc áo sơmi dài tay màu trắng.

Mặc tạm.

Cô sực nhớ ra: “Không phải phóng viên nào cũng có thể tham dự đâu, mấy loại trường hợp như này, thường thì chỉ có phóng viên đài truyền hình mới được đi vào, còn lại hầu như không.”

“Không sao, tới lúc đó anh bảo thư ký Phàn dẫn em vào.”

Hạ Mộc vui vẻ, “Em cài cúc áo cho anh nhé.” Cô nghiêm túc chỉnh lại áo sơmi, cài cúc áo cho anh.

Kỷ Tiện Bắc cười: “Đừng viết chữ hiệu quả và lợi ích lên mặt được không hả?”

“Nhân chi thường tình mà.” Hạ Mộc chợt đặt tay anh lên trái tim cô: “Thử xem xem, ấm thêm một mm nữa rồi này.” Sau đó ngước cằm nhướng mi với anh: “Cố lên nhé ~”

Kỷ Tiện Bắc: “…”

Cái mặt thiếu đòn này, thật muốn đá cô hai cước.

Tại buổi hội nghị, đủ loại người đều có mặt.

Tình địch, đối thủ cạnh tranh, oan gia, có cả bố của Kỷ Tiện Bắc nữa.

Hạ Mộc ngồi ở khu phóng viên chỉ cách chỗ Viên Dịch Lâm ngồi một hàng ghế, Viên Dịch Lâm ngồi trước mặt cô.

Cô còn nhìn thấy Hoàng tổng…

Hôm nay, Tiêu Ảnh là một trong số những người dẫn chương trình, trang điểm tinh tế giỏi giang.

Trên đài có tám vị trí dành cho khách quý đặc biệt, hội nghị chia làm hai ngày, tổng cộng bốn buổi họp, mỗi buổi mời tám vị đứng đầu trong các ngành sản xuất.

Khách quý đặc biệt được mời đến sáng nay có Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông là hai vị khách mời mới.

Hạ Mộc lấy ra camera chụp Kỷ Tiện Bắc rất nhiều bức ảnh, dừng lại, lại dùng di động chụp mấy tấm, anh đang nghiêng đầu nói chuyện với người ngồi kế bên, dáng vẻ cười như không cười quá mức mê người.

Lần đầu tiên trông thấy anh như vậy, cảm giác thật kỳ diệu.

Anh ở trên đài, cô ở dưới đài.

Tựa như cách nhau một dải ngân hà.

Anh được vạn người ngó nhìn, còn cô lu mờ ảm đạm, nhưng anh lại là người đàn ông của cô, nâng cô che chở cô trong lòng bàn tay.

Sau khi một vị lãnh đạo nào đó đọc diễn văn xong, hội nghị chính thức bắt đầu.

Hạ Mộc lấy ra máy tính xách tay của mình, bên trong ghi chép lại hai mươi lăm câu hỏi tương đối sắc bén, chỉ cần có người lên đài phát biểu, cô đều chuẩn bị sẵn một câu.

Cho nên đợi lát nữa chỉ cần có cơ hội, dù là ai, cô cũng có câu hỏi muốn hỏi.

Khách quý ngồi trên đài trò chuyện vui vẻ, Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc xem như là nhóm hậu bối, bọn họ đưa micro cho mấy người lớn tuổi hơn.

Chủ đề của hội nghị lần này xoay quanh phát triển tài chính Internet, trí tuệ nhân tạo và bảo vệ môi trường xanh.

Đến lượt Kỷ Tiện Bắc trình bày, Hạ Mộc nhìn anh chăm chú không chớp mắt, còn quay lại video cho anh.

Nếu không phải mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh, cùng chung chăn gối với anh, thì sức hấp dẫn của người đàn ông này trên thương trường đủ để làm cho cô hãm sâu.

Nhan sắc và khí chất đàn ông là thứ bên ngoài dễ khiến cho phụ nữ mất phương hướng nhất.

Vậy mà anh có cả hai.

Kỷ Tiện Bắc phát biểu ý kiến xong, trở lại ghế ngồi của mình.

Tiêu Ảnh cười, nói phải cho phóng viên dưới đài cơ hội đặt một câu hỏi.

Gần như đồng thời, Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía Hạ Mộc.

Hạ Mộc chỉ nhìn Kỷ Tiện Bắc, cũng không xác định anh đang nhìn cô hay không, cô nhìn anh cười nhướng nhướng mi.

Sau đó Kỷ Tiện Bắc cười, rất nhạt.

Trái tim Viên Dịch Lâm run lên, cô biết chắc chắn Kỷ Tiện Bắc đang cười với Hạ Mộc ngồi sau lưng, nhưng trong nháy mắt thấy anh cười, cô vẫn nhịn không được rung động.

Một lần lại một lần, cô nói với bản thân rằng không được động tâm, đàn ông ở đâu chẳng có, hà cớ gì cô phải đi tranh giành đàn ông với Hạ Mộc, người mà cô luôn khinh thường.

Nhưng vẫn vô dụng, lúc không thấy anh, những suy nghĩ đó trong lòng cô sẽ từ từ phai nhạt, rốt cuộc đàn ông theo đuổi cô không hề ít.

Thế nhưng một khi nhìn thấy anh, chút rung động trái tim kia lại không thể thu về được.

Tựa như nước lũ phá hủy tường thành, chính mình đã vây kín bản thân rồi, sau lại vui vẻ chịu đựng.

Trên đài, Kỷ Tiện Bắc khựng lại một hai giây, sau đó nhìn về phía Tiêu Ảnh: “Đưa cơ hội này cho nam giới chúng tôi đi.”

Trường hợp chính thức, Tiêu Ảnh không tiện trêu chọc anh, tiếp đó một cô gái lễ tân đưa micro cho một phóng viên nam ngồi hàng đầu.

Hạ Mộc nghĩ, tối về nhà phải thưởng cho anh mấy đồng mới được.

Phóng viên nam hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Mọi người đều biết, trước nay ngài và Nhậm tổng luôn là đối thủ cạnh tranh, không nghĩ tới dạo gần đây hai người bắt tay giảng hòa, Nhậm tổng cực kỳ có hứng thú với trí tuệ nhân tạo, cho hỏi ngài có từng suy xét đầu quân vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật hay không? Đối tác của ngài, tập đoàn Tiêu Hoa cũng là cổ đông của công ty khoa học kỹ thuật, về sau ngài làm cách nào cân bằng mối quan hệ với Viễn Đông cũng như Tiêu Hoa? Xin cảm ơn.”

Hạ Mộc nhìn bóng lưng phóng viên nam kia, chỉ có một câu cảm khái: Đàn ông với nhau tội gì làm khó nhau.

Ngay sau đó cô chuyển tầm mắt lên người Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc cười như không cười, dường như không chút do dự, anh nói: “Trí tuệ nhân tạo là xu hướng phát triển tương lai, nếu có cơ hội thích hợp, không ngoại trừ khả năng này, đến nỗi làm thế nào cân bằng mối quan hệ với Nhậm tổng và Tiêu tổng…”

Hạ Mộc biết anh trộm thay đổi khái niệm, rõ ràng người ta hỏi làm thế nào cân bằng giữa tập đoàn Viễn Đông và tập đoàn Tiêu Hoa, anh lại nói thẳng làm thế nào cân bằng mối quan hệ với những người phụ trách, người đàn ông này…

Kỷ Tiện Bắc cố ý tạm dừng, quay đầu hỏi Nhậm Ngạn Đông ngồi bên cạnh: “Ngày đó ở nhà chúng tôi, tôi làm cho anh ba món nhỉ?”

Nhậm Ngạn Đông phối hợp với anh: “Hai món, làm không ngon lắm, anh làm cho Tiêu Tiêu ba món, mùi vị lại không tệ.”

Dưới đài cười.

Tiêu Tiêu ngồi hàng thứ ba bên dưới, nhìn hai người đàn ông trên đài kẻ xướng người họa, thầm mắng vài câu.

Anh làm riêng cho cô khi nào?

Hai người đàn ông mưu mô này thật không biết xấu hổ, nói dối không chớp mắt!

Trong lòng cô có chút cảm giác nguy cơ ập tới, nếu ngày nào đó hai người đàn ông này liên thủ, vậy việc tập đoàn Tiêu Hoa của các cô thu mua công ty khoa học kỹ thuật… có vẻ trở nên khó nắm bắt.

Kỷ Tiện Bắc lại nhìn về phía phóng viên nam kia, cười nói: “Ưu tiên nữ giới, thế nên phải quan tâm nhiều chút, có lẽ chính vì lẽ đó tôi mới cân bằng được mối quan hệ với bọn họ.”

Vài câu nói nhẹ nhàng hài hước tránh đi câu hỏi sắc bén, còn tiết lộ ra bên ngoài rằng, quan hệ cá nhân của bọn họ rất tốt, mấy người họ không tồn tại xích mích gay gắt như giới truyền thông vẫn hay nói.

Sau khi người dưới đài cười xong, đồng loạt vỗ tay.

Có lẽ người thông minh  đều như vậy, dù bất hòa cũng sẽ không cho người khác chễ giễu trước mặt họ, càng sẽ không làm bản thân trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của người khác.

Giống như tối đó ca hát ở nhà bọn cô, lúc ăn cơm, tuy Tiêu Tiêu và Nhậm Ngạn Đông không nhiệt tình, nhưng vẫn tương đối khách sáo.

Hạ Mộc không chú ý trên đài nữa, bắt đầu biên soạn bản thảo trên di động, hơn mười phút sau hoàn thành một tin tức vắn tắt, lời ít ý nhiều, cô quá hiểu biết Kỷ Tiện Bắc, biết anh nghĩ như thế nào.

Soạn thảo xong, lại đính thêm ảnh chụp Kỷ Tiện Bắc lười biếng tự nhiên ở trên đài, gửi cho tổng biên tập.

Tổng biên tập: [ Quả đúng là tình yêu đích thực, khen cậu ta như khen hoa ấy, lúc em gõ mấy chữ này trong lòng có khinh thường bản thân chút nào không? ]

Hạ Mộc cười.

Tổng biên tập lại gửi tới: [ Ảnh chụp cũng giống như đã được xử lý qua bộ lọc. ]

Hạ Mộc: [ Điều hiển nhiên, ai bảo anh ấy là người đàn ông của em chứ. ]

Chờ cô hoàn hồn, liền nghe thấy Tiêu Ảnh nói câu: “Xin mời Nhậm tổng, Nhậm Ngạn Đông.”

Lúc nói mấy chữ Nhậm Ngạn Đông này, rõ ràng âm có chút rung.

Phụ nữ ấy à, chung quy trốn không thoát khỏi lưới tình.

Hạ Mộc ngẩng đầu, Nhậm Ngạn Đông nhận micro trong tay Tiêu Ảnh, có vẻ anh không có chút rung động nào, nhưng biểu cảm trên mặt Tiêu Ảnh lại mất tự nhiên, thấy được khóe miệng cười hơi cứng đờ.

Nhậm Ngạn Đông lồng ghép trí tuệ nhân tạo và bất động sản thông minh cao cấp của Viễn Đông bọn họ, coi như làm một bài trình bày sâu sắc.

Anh thuyết trình cũng giống như Kỷ Tiện Bắc, không có bất cứ tài liệu bản thảo nào, tất cả đều phát huy dựa theo hiện trường.

Trình bày xong, một nam MC khác, khá hài hước, nói vừa rồi Kỷ tổng đưa cơ hội đặt câu hỏi cho nam giới, nếu lần này Nhậm tổng vẫn đưa cơ hội cho nam giới, đoán chừng chờ đến lúc tan họp sẽ bị nữ giới chặn kín đường không cho đi mất.

Dưới đài vang lên tiếng cười.

Ngay lúc MC nói ra lời này, Nhậm Ngạn Đông theo bản năng nhìn về phía Hạ Mộc, anh biết cô ngồi ở đâu, vừa rồi lúc anh lên đài anh vừa liếc mắt liền thấy vị trí cô ngồi trong đám người.

Thế nhưng anh không chỉ định ai đặt câu hỏi, đưa quyền quyết định cho MC, bảo MC tùy chọn.

MC nam nhìn về khu phóng viên, trong mấy hàng ghế, liếc mắt một cái liền dừng lại trên người một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng ngồi thẳng tắp ở đằng kia, ưu nhã lạnh lùng, khó có thể không chú ý tới.

Anh ta ra hiệu cho cô gái lễ tân: “Đưa micro cho quý cô mặc áo sơmi trắng ngồi bên phải đầu hàng thứ năm.”

Rất nhiều người theo thói quen nhìn qua.

Hạ Mộc hơi giật mình, còn không phải cô chính là người ngồi bên phải đầu hàng thứ năm sao?