Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 5



CHƯƠNG 5: ĐÁNH NGƯỜI
Edit: Lan Anh
Khi Du Uyển hái xong tỏi rồi về nhà, thì Triệu thị đã bưng một hủ lớn gà hầm măng đi.
“Cái bà độc ác kia! Bà đem gà trả lại đây! Đây không phải cho bà ăn, là a tỷ bắt về cho chúng tôi ăn!”
Phía bên nhà bếp truyền đến tiếng la tức giận của Tiểu Thiết Đản.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển đi nhanh qua, chỉ thấy Tiểu Thiết Đản mặt đỏ hồng, chống nạnh đứng ở phía trong chuồng heo, thở phì phò kêu la.
Hắn vóc dáng quá thấp, làm sao cũng không leo ra được.
Nhà bọn họ vốn đã lâu không nuôi heo, chuồng heo rất sạch sẽ, nhưng cho dù như vậy, khi thấy đệ đệ bị nhốt ở chỗ này, ánh mắt Du Uyển liền lạnh xuống.
Du Uyển mở cái chốt trên cửa gỗ, ẵm đệ đệ ra, lại đi vào phòng bếp, dỡ nắp nồi ra thì một nồi gà rừng hầm với măng mùa đông đã không cánh mà bay, một chút cặn cũng không còn: “Chuyện gì đã xảy ra? Là ai làm?”
Tiểu Thiết Đản vốn đang tức giận, được tỷ tỷ ôm vào trong lòng, trong lòng hắn liền xông lên một cỗ ủy khuất, đem việc Triệu thị làm nói qua một lượt.
Sau khi nghe xong Tiểu Thiết Đản nói, Du Uyển mới phát hiện nguyên chủ vốn có một hôn phu, nhưng kỳ quái là chuyện trọng đại như vậy, nguyên chủ lại không lưu lại trong trí nhớ.
Triệu thị kia một tiếng hai tiếng đều là “Con dâu ta”, nhìn lại xem bà ta đã làm những gì, nàng hôn mê cũng không thấy tới hỏi thăm một câu, đem thịt gà bê đi thì cũng thôi đi, chào hỏi cũng không chào hỏi, còn dám bóp đau đệ đệ của nàng.

Khó trách nguyên chủ trước khi chết không lưu ký ức về bà ta, cái loại điêu phụ này, giữ lại trong ký ức để ăn tết à?!
“Huhu... gà... Đệ không giữ được gà...” Tiểu Thiết Đản ủy khuất đến mắt cũng đỏ lên.
Đây là gà a tỷ cực khổ bắt được a! Tỷ vất vả như vậy, cứ như vậy bị người khác đoạt đi mất.
Du Uyển đem tỏi đặt trong chậu nước dùng để rửa rau, vỗ vai đệ đệ: “Đệ ở nhà chờ tỷ, tỷ sẽ quay lại liền.”
“A tỷ đi đâu vậy?” Tiểu Thiết Đản không hiểu hỏi.
Du Uyển không nói chuyện, đi vào phòng bếp cầm lấy con dao phay, thần sắc lạnh như băng đi ra ngoài.
....
Triệu thị từ nhà Du Uyển đi ra ngoài, một đường chạy chậm về nhà, trên đường đi có người quen chào hỏi, bà ta cũng không thèm để ý.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi canh gà nồng đậm bay ra, nửa cái thôn đều nghe thấy mùi.
Triệu thị vốn là nông phụ ở Tây Bắc, về sau chiến sự bộc phát, Triệu gia thôn bị địch công chiếm, bà ta cùng trượng phu mang theo đôi nhi nữ trốn thoát, nửa đường trượng phu của bà lại bị loạn tiễn bắn chết, bà cùng hai hài tử lăn lộn khắp nơi, cuối cùng lưu lạc đến thôn Liên Hoa.
Cô nhi quả mẫu sống khó khăn, may mắn là Triệu thị có đứa con trai không chịu thua kém.
Triệu Hằng không chỉ tâm tư hơn người, lại chịu khó học hành, rất nhanh có thể thi đậu đồng sinh, vì chuyện này mà nhà bọn hắn mới phá lệ nhập hộ tịch vào thôn Liên Hoa.

Nhà họ không có nam đinh trưởng thành, chỉ có mỗi Triệu Hằng là nam, nhưng hắn lại chỉ biết đọc sách, Triệu thị nào nỡ để hắn đi lao động tay chân. Triệu thị là người lười, nuôi được cái nữ nhi cũng lười không kém, những năm này nhà bọn hắn đều nhờ A Uyển tiếp tế, ngay cả việc ăn uống cũng là A Uyển phải giúp đỡ.
Triệu thị đối với con dâu này nói không hài lòng thì cũng không phải, nhưng nói là cảm kích thì cũng không hẳn.
Dù sao con trai của bà cũng là tú tài duy nhất trong cái thôn này, nha đầu quê mùa kia có thể bám vào con trai của bà, là do Du gia tu mấy đời mới được như vậy.
Lúc này sương mù đã tan hơn phân nửa, mọi người trong thôn bắt đầu lục tục đi ra làm việc, mặc dù mùa đông không có việc nhiều, nhưng muốn có cơm thì phải làm, y phục cũng vậy.
Triệu thị bước vào nhà, Triệu Bảo Muội vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc rối bời, con mắt còn chưa mở ra liền nghe thấy mùi canh gà thơm thật thơm.
Nàng chạy vội ra: “Nương, cái gì vậy?”
Nàng vội vàng mở nắp hủ, định lấy một miếng thì bị Triệu thị đẩy tay ra.
Triệu thị hỏi: “Ca của con đâu?”
“Ca đi thư viện rồi, mới vừa đi.”
Triệu thị ngửi mùi thơm từ cái hủ bay ra, nước miếng chảy ra, bà phải nuốt lấy nuốt để: “Chắc ca của con chưa đi xa, nương múc ra một miếng, con chạy theo đưa cho ca con đi.”
Triệu Bảo Muội mặc dù không vui, nhưng cũng biết trong nhà này ca ca là quan trọng nhất, ca của nàng không ăn, ai cũng đừng hòng ăn.
“Đã biết, nương.” Nàng cười hì hì, nói.
Triệu thị xuống bếp lấy hai cái chén, đang định múc chút thịt gà, chưa kịp rờ tới cái hủ liền bị một đạo ánh sáng sướt qua cánh tay, nhìn lại là con dao phay đang dính chặt trên bàn gỗ.

Triệu thị bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy.
“Họ Du, ngươi có ý gì!” Triệu Bảo Muội đứng ở một bên hồi thần lại, nhìn thấy Du Uyển đầy sát khí, nàng cũng sững sờ.
Du Uyển mặc kệ nàng ta, ánh mắt rơi lên khuôn mặt trắng bệch của Triệu thị, lạnh lùng nói: “Vừa rời khỏi nhà của ta là ngươi?”
Nàng là theo mùi canh gà mà tìm đến, nàng cũng không nhớ rõ Triệu gia, cũng không nhớ rõ bộ dáng Triệu thị, trong nhà này có hai nữ nhân, thấy thế nào bà ta cũng là “Chuẩn bà bà”, chắc chắn không phải tiểu cô nương lôi thôi kia.
Triệu thị cũng sửng sốt một chút, không ngờ người luôn luôn rụt rè trước mặt bà lại dám... nói chuyện như vậy với bà, còn dùng dao đe dọa!
Đến cùng là do ức hiếp A Uyển nhiều năm, trong nội tâm không hề e ngại A Uyển, bà ta ương ngạnh nói: “Ngươi muốn gì? Sáng sớm xách dao phay đến nhà ta, có phải đầu óc bị nước vào rồi không? Hả?”
Du Uyển lạnh lùng: “Khi dễ đệ đệ của ta, trộm thịt gà của ta, còn dám hỏi vì sao ta tới đây, họ Triệu kia, đến cùng là ai đầu óc bị nước vào?”
Họ, họ Triệu? Nha đầu chết tiệt kia dám gọi nàng là cái gì?
Triệu thị bị chọc giận, chỉ mũi Du Uyển nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ngươi mua gà, không lấy ra hiếu kính ta, bản thân lại vụng trộm ăn! Ngươi có còn để ta trong mắt không...”
Ồn ào quá đi!
Du Uyển cảm thấy phiền phức, không đợi bà ta nói hết lời, cầm lấy con dao phay trên bàn, hướng về phía Triệu thị mà chém.
Triệu thị bị dọa đến nổi nhảy nhót khắp nhà.
Triệu Bảo Muội cũng không tốt hơn là bao, nàng sớm đã bị khí thế của Du Uyển dọa cho choáng váng, ngơ ngác đứng tại đó, hoảng sợ nhìn Du Uyển bắt lấy tóc Triệu thị, kéo giống như kéo bao tải, kéo Triệu thị xuống chuồng heo phía sau nhà.
Nhà nàng thế nhưng có nuôi heo!
“aaaaaa...”

Triệu thị bị nàng hung hăng ném vào máng heo.
Sự tình phía sau, Triệu Bảo Muội không rõ ràng lắm, chỉ biết là khi nàng lấy lại tinh thần, hủ canh gà đã bị Du Uyển cầm đi.
....
Tiểu Thiết Đản ngồi trước cửa nhà, thần sắc uể oải.
Hắn biết a tỷ muốn đến nhà Triệu gia, nhưng hắn nghĩ có lẽ a tỷ sẽ không cầm canh gà về đâu.
A tỷ chính là như vậy, cái gì tốt đều đem đến Triệu gia trước, Triệu gia dùng qua rồi mới đến lượt bọn họ.
Hắn không ghét a tỷ, bởi vì nương nói, không được chán ghét a tỷ, muốn hắn cả một đời phải thương phải đau a tỷ.
Thế nhưng đôi khi hắn cũng hy vọng a tỷ thương, a tỷ đau hắn nha...
Thịt gà chắc chắn là không còn rồi.
Tiểu Thiết Đản ủy khuất lau đỏ hốc mắt.
“Trời lạnh rồi, đệ ngồi ở cửa làm gi?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy Du Uyển một tay cầm dao phay, một tay ôm cái hủ, thần sắc lạnh lùng hướng hắn đi tới.