Mê Vợ Không Lối Về

Chương 15: Đứa trẻ ấy là của anh ta?



Tần Lộ Khiết cố kiềm chế sự bối rối trong lòng, cô ta hơi cúi đầu, trong mắt có chút hơi nước: "Cô ấy và anh sớm chiều ở bên nhau, nếu như lại vào công ty làm phiên dịch nữa thì càng gần gũi với anh hơn, nên em sợ, sợ hai người ở chung lâu ngày, sẽ nảy sinh tình cảm.

Nếu như đã không giấu giếm được, thì cô ta dứt khoát không giấu nữa, hơn nữa còn thẳng thắn nói rõ, để loại bỏ sự nghi ngờ của Tông Triển Bạch, muốn nói cho anh biết cô ta làm như vậy chẳng qua là do sợ mất anh mà thôi.

Đôi mắt to tròn của cô ta đầy nước mắt: "Anh quen biết em cũng không phải mới ngày một ngày hai, cũng hiểu được tình cảm của em đối với anh -- "

Tần Lộ Khiết tiếp tục nghẹn ngào: "Em rất sợ sẽ để mất anh, cho nên -- Khi nhìn thấy cô ấy đến công ty phỏng vấn, mới tự làm theo ý mình như vậy."

Tông Triển Bạch nhíu chặt mày lại: "Anh đã từng nói với em rồi, một tháng sau, bọn anh sẽ ly hôn."

Tần Lộ Khiết hiểu rõ điều ấy, nếu như cô ta không biết Lâm Tử Lạp là cô gái đêm hôm đó, thì cô ta cũng bằng lòng chờ đợi, cô ta đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không để ý đến việc phải chờ thêm một tháng, nhưng mà bây giờ cô ta không thể đợi được nữa.

Cô ta tuyệt đối không thể để cho Lâm Tử Lạp ở gần Tông Triển Bạch!

Không thể!

"Lâm Tử Lạp, đây là đồ ăn của bàn số hai, cô bưng qua đó đi."

Lâm Tử Lạp trả lời một tiếng, không biết có phải do tối hôm qua cô ngủ không ngon hay không, mà hôm nay đi làm, lúc cô đứng dậy, thì bụng dưới có cảm giác hơi đau nhói.

Cô bê cái khay đi về phía bàn số hai, khi cô còn chưa đi đến nơi, thì Lâm Tử Lạp đã nhìn thấy Tần Lộ Khiết, người đang ngồi đối diện với cô ta --

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Chân cô hơi chần chừ một chút, nhưng rất ngắn thôi, đây là công việc của cô, cô muốn tránh cũng không được.

Cô cố giữ nụ cười tiêu chuẩn trên mặt: "Đây là những món ăn ngài đã gọi."

Lâm Tử Lạp khom người, bê đồ ăn bên trong khay ra ngoài.

Khi cô đặt đĩa thức ăn đến trước mặt Tông Triển Bạch, thì bỗng nhiên cổ tay cô bị nắm chặt lại: "Cô đang làm gì thế này?"

Giọng nói của anh rất lạnh lùng, mang theo vẻ chất vấn.

Ánh mắt anh thì đang nhìn lên người cô, áo sơ mi trắng, áo ghi lê đen, chiếc váy ngắn chỉ trùm qua mông cô để lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp.

Ánh mắt anh dừng trên hai chân cô vài giây, sắc mặt càng âm u hơn.

Cô còn trang điểm nữa, muốn trang điểm cho ai ngắm?

Cô là cô gái đã kết hôn rồi, còn đến chỗ này làm gì?

Trên mặt Lâm Tử Lạp từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười: "Tôi đang làm việc."

Tông Triển Bạch chau mày trên mặt anh thoáng hiện ra sự tức giận, ngày hôm qua phiên dịch tài liệu thì đòi tiền anh, đến bây giờ thì làm công việc này, nhà họ Lâm thật sự đã lụi bại đến mức này rồi sao?

"Phiền anh buông tôi ra có được không?" Lâm Tử Lạp không cảm thấy việc cô kiếm tiền dựa vào đôi tay mình thì có gì là không đúng cả.

Tần Lộ Khiết nắm lấy tay Tông Triển Bạch: "Bạch, nhiều người đang nhìn kìa, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài rồi nói."

Cuộc hôn nhân giữa Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp, không có ai biết cả, Tần Lộ Khiết cũng không muốn Tông Triển Bạch để lộ ra chuyện này.

Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lạp, một lúc lâu sau, anh mới nhịn xuống cơn giận không tên này, rồi buông tay cô ra: "Tôi không muốn cô làm việc ở chỗ này."

Lúc ấy Lâm Tử Lạp cảm thấy bụng dưới của cô bỗng đau đớn dữ dội, trên trán cô đã chảy đầy mồ hôi mà cô còn chưa nhận ra, cô muốn giải thích, nhưng mà sức lực của cô không đủ để gắng gượng nữa, nên cô không lên tiếng mà cầm cái khay đi luôn.

Sau khi buông chén đĩa xuống, cô đi vào trong nhà vệ sinh, cảm giác đau đớn này khiến cô rất sợ hãi, vẫn may, may là không thấy màu đỏ.

Sau khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đứng ở bồn rửa tay, cô cúi đầu xuống vuốt ve bụng mình: "Cục cưng, ngoan ngoãn một chút nhé."

Mẹ phải kiếm tiền, có tiền rồi thì mẹ mới có thể chăm sóc tốt cho mình và cục cưng ở trong bụng.

Cùng lúc đó Tần Lộ Khiết đi đến, đúng lúc cô ta nghe thấy câu nói kia, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào bụng cô, sắc mặt không khỏi trắng bệch ra.

Lâm Tử Lạp trông thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, thì giải thích: "Nó không phải là của Tông Triển Bạch, cô đừng trưng ra sắc mặt khó coi như thế."

Nói xong Lâm Tử Lạp lấy lại tinh thần, lướt qua cô ta, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"Con của cô, được hai tháng rồi?" Tần Lộ Khiết xoay người lại hỏi.

Lâm Tử Lạp nghe thấy thế cũng dừng chân quay đầu lại: "Sao cô biết?"

"Tôi, tôi nhìn bụng cô rồi đoán đấy." Tần Lộ Khiết cố gắng kiềm chế.

Cô ta, thế mà cô ta lại mang thai?

Là của Tông Triển Bạch sao?

Quả nhiên, đúng là không thể giữ cô gái này lại được nữa!

Giây phút này, Tần Lộ Khiết đang điên cuồng nghĩ cách để diệt trừ cô gái này, khiến cô biến mất hoàn toàn trong thế giới của Tông Triển Bạch.

Lâm Tử Lạp vừa ra bên ngoài nhà vệ sinh, đã bị Tông Triển Bạch cầm lấy cổ tay, kéo ra khỏi nhà hàng.

Vốn dĩ cô đang không thoải mái, lại bị Tông Triển Bạch ép buộc lôi đi, khiến cô cảm thấy cơn đau vừa mới giảm bớt giờ lại càng đau hơn.

"Anh thả tôi ra!" Vốn dĩ cô định quát to, nhưng mà vẫn chưa đủ sức, nên khí thế bị yếu đi.

Tông Triển Bạch kéo thẳng cô ra ngoài ven đường, rồi mới buông cô ra, anh nghiêm khắc nói: "Cô thiếu tiền thì có thể nói thẳng với tôi, không cần giả vờ đáng thương trước mặt tôi như vậy!"

Anh không tin, nhà họ Lâm đã xuống dốc đến mức ấy rồi, hai ngày trước Lâm Viên Trung còn đưa vợ và con gái ông ta đi ăn uống ở một nhà hàng sang trọng, thế mà lúc này, cô lại đến nhà làm làm người phục vụ.

Lâm Tử Lạp phải dựa vào biển quảng cáo ở ven đường, nếu không thì cô sẽ không chịu nổi, cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo: "Mặc dù tôi và ngài Tông là vợ chồng, nhưng tôi và anh đều hiểu, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi, giao dịch theo nhu cầu, tôi có làm gì đi nữa, thì ngài Tông cũng không cần phải tức giận như vậy."

"Cô đã là vợ của tôi, còn làm công việc như thế này, chính là khiến tôi mất mặt!" Đối với cô gái này Tông Triển Bạch vẫn luôn không thể hiểu rõ được cô, hành vi của cô khiến người khác không hiểu nổi.

Lâm Tử Lạp nhếch môi, yên lặng chịu đựng cơn đau.

Ngay khi cô sắp không nhịn nổi nữa, thì Hà Khiếu Thiên đã chạy nhanh đến bên này: "Tử lạp, anh đến đây tìm em, nhưng không ngờ thật sự -- em không thoải mái à?"

Là một bác sĩ tâm lý, đối với mỗi biểu hiện nhỏ của người khác anh ta đều quan sát rất kỹ, tuy rằng Lâm Tử Lạp đã cố hết sức kìm nén, nhưng mà anh ta vẫn nhận ra cô không được khỏe.

Từ sau ngày tạm biệt với cô, anh ta đã đi đến chỗ cô ở tìm Trang Kha Nguyệt, từ trong miệng Trang Kha Nguyệt anh ta đã biết tất cả về Lâm Tử Lạp, bao gồm việc cô đã có cả đứa bé trong bụng của mình thế nào nữa.

Trong lòng anh có cảm giác rất khó diễn tả, nhưng tóm lại là không dễ chịu.

Cô gặp phải khó khăn như vậy, vì sao không đến tìm anh?

Anh ta nghĩ đến cô, nhưng mà không biết chỗ cô đang ở, nên tới chỗ hôm quá hai người gặp mặt để thử vận may, không ngờ rằng anh ta thật sự đã tìm được cô.

Bây giờ Lâm Tử Lạp không kịp để ý điều gì cả, cơn đau ở bụng dưới khiến cô hoảng hốt, cô dơ tay ra nắm lấy cánh tay Hà Khiếu Thiên: "Phiền anh, đưa em đến bệnh viện một chuyến."

Hà Khiếu Thiên nhìn thoáng qua bụng dưới của cô, lúc anh ta khom người xuống muốn bế cô, thì trên vai anh ta bỗng nhiên nặng trĩu.

Anh ta quay đầu lại.

Thì trông thấy Tông Triển Bạch với sắc mặt u ám: "Cô ấy là vợ tôi."

Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến người khác vô cùng kinh hãi!

Giống như đang cảnh cáo, đó là vợ anh, người khác không thể chạm vào.

Hà Khiếu Thiên nở nụ cười, nụ cười ấy rất châm chọc: "Hai người là vợ chồng sao?"

Không chờ Tông Triển Bạch phản ứng lại, anh ta đã nói tiếp: "Giữa hai người chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi, anh sẽ không lấy một cô gái đang mang thai chứ."

Tông Triển Bạch híp mắt lại, hơi thở nguy hiểm dâng lên mặt: "Đứa bé ấy là của anh?"