Mê Vợ Không Lối Về

Chương 525: Lừa gạt trắng trợn



Lúc này anh ta vừa mới xuống sân bay, không biết đi nơi nào.

Anh ta cũng không quen thuộc thành phố C, sao có thể từng đến đây chứ

Tông Cảnh Hạo nói anh ở thành phố C, Tô Trạm lập tức nói: "Đến sân bay đón tôi.”

Ở nơi này anh ta không có bạn bè cũng không có người thân, chỉ có thể dựa vào Tông Cảnh Hạo mà thôi.

Tông Cảnh Hạo giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "10 phút nữa tôi sẽ đến."

Nói xong anh cúp điện thoại.

Anh đến sân bay gọi điện thoại cho Tô Trạm, bảo anh ta đi ra, do trời quá nắng anh cũng không có thời gian xuống tìm người.

Tô Trạm nhanh chóng, tìm được xe của anh, mở cửa xe ngồi lên, không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Anh tìm được chị dâu rồi?"

Nếu không thì có gì có thể làm anh không ngại vất vả mà chạy sang bên này?

Chỉ có Lâm Tân Ngôn mới có sức hấp dẫn như vậy với anh.

Tông Cảnh Hạo nhìn thẳng, giọng nói nhàn nhạt: "Sao, đến tìm tôi chỉ để hỏi cái này?"

"Không phải, không phải." Tô Trạm vội vàng giải thích: "Thẩm Bồi Xuyên không phải rất bận sao, không có ai chơi cùng tôi, nên mới tới."

"Phải không đây?" Tông Cảnh Hạo rõ ràng không tin, bạn bè lâu năm như vậy, chút tâm tư đó của anh ta không lừa được anh.

Anh không nói cho Tô Trạm, không phải chỉ vì đã đồng ý với Tần Nhã không thể nói cho anh, mà cũng vì trong lòng anh còn hơi lo lắng.

Quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã không bình thường, dù sao Tô Trạm cũng làm Tần Nhã tổn thương không ít, anh nói ra, lỡ như Tô Trạm lại tiếp tục tái phạm, anh cũng sẽ gặp rắc rối.

Tô Trạm nếu như biết được trong lòng Tông Cảnh Hạo đang suy nghĩ gì lúc này, nhất định sẽ hét lên, anh là đồ trọng sắc khinh bạn, muốn đoạn tuyệt với anh!

Chỉ cần vợ, không cần anh em bạn bè?

Dĩ nhiên dù cho Tô Trạm có biết, chắc chắn anh cũng sẽ lựa chọn vợ mình trước, sau đó mới là anh em bạn bè.

Ừm, vợ vẫn là quan trọng nhất.

Dù sao người cùng anh chung chăn gối, bầu bạn với anh đến già chính là vợ mình, anh tin chắc đến khi Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên có người thương, cũng sẽ cảm thấy vợ mình là qua trọng hơn.

Tô Trạm nghiêm mặt hỏi: "Nói thật đi, anh thật sự đã tìm được chị dâu?"

Tông Cảnh Hạo “ừ” một tiếng.

Tô Trạm kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng có tính toán, anh ta cười nói: "Đã làm hòa rồi?"

Chẳng qua là vụ của Văn Khuynh vẫn còn chưa được phán, chờ đến khi trở lại thành phố B, nghe được tin tức này, trong lòng Lâm Tân Ngôn liệu có không thoải mái hay không?

Dù là như thế nào, chuyện Văn Khuynh là bác của cô cũng là sự thật.

Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không hề, cô ấy không biết tôi ở chỗ này."

Tô Trạm: "..."

Ý gì đây?



Lâm Tân Ngôn không biết anh ở chỗ này, vậy anh đến đây làm gì? Ngày nào cũng đi nhìn trộm sao?

Không lẽ là biến thái đến vậy?

"Anh muốn như này bao lâu?" Không thể mãi trốn tránh được.

Ý nghĩ của Tông Cảnh Hạo cũng không khác nhiều so với Tô Trạm, bây giờ không phải là lúc có thể gặp Lâm Tân Ngôn, dù sao cũng phải đợi đến khi chuyện của Văn Khuynh lắng xuống, bây giờ chắc chắn không phải thời cơ tốt, anh có thể nhìn thấy hai đứa bé, cũng có thể thấy cô, cũng đỡ cảm thấy nhớ hơn.

"Tiếp tục đợi chờ thôi."

Tô Trạm gật đầu, chỉ có điều anh ta phải làm thế nào? Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn không gặp nhau, sao anh ta có thể hỏi Lâm Tân Ngôn tình hình của Tần Nhã, cũng đã lâu lắm rồi, lần trước cô ấy nói Tần Nhã khôi phục rất tốt, bây giờ không biết đã xuất viện chưa?

"Chuyện đó, tôi có thể đi gặp chị dâu không?" Tô Trạm dè dặt hỏi.

Với quan hệ của anh ta và Tông Cảnh Hạo, nếu như anh ta đi gặp Lâm Tân Ngôn, cũng không khác gì là nói cho Tông Cảnh Hạo biết, dù sao quan hệ cũng đã rành rành trước mắt.

Anh ta biết giải thích vì sao lại biết tung tích của cô?

Trong đây có rất nhiều vấn đề, chưa nghĩ ra cách giải thích thì không thể tùy tiện đi tìm.

Tông Cảnh Hạo thừa hiểu anh ta, quen biết lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì?

Lần này anh ta đến không phải là muốn biết tung tích của Tần Nhã, anh vẫn nên cẩn thận khi ở đây.

"Tần Nhã đã xuất viện rồi."

Vì Tô Trạm không đi tìm Tần Nhã, vì hạnh phúc của Tô Trạm, anh phải nhắc nhở một câu.

Hy vọng anh ta có thể nghĩ cho rõ ràng.

Tô Trạm lập tức tỉnh táo lại: "Vậy cô ấy đi đâu rồi? Về nước rồi sao? Nhưng tiệm bán quần áo của thành phố B không phải đã đóng cửa sao? Cô ấy đi đâu chứ?"

Tông Cảnh Hạo yên lặng không nói, hy vọng anh ta có thể nghĩ cho Lâm Tân Ngôn.

Tô Trạm lo lắng: "Chẳng lẽ là trở về nước A?"

Dù sao cô ấy cũng trở về từ đó.

Tông Cảnh Hạo hừ lạnh, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy Tô Trạm ngu ngốc như vậy.

Anh thực sự muốn gõ đầu Tô Trạm xem bên trong chứa cái gì.

"Có thể nào đến tìm chị dâu rồi? Nhưng tiệm bán quần áo của chị dâu cũng đã đóng cửa rồi, cô ấy tới, có thể làm gì chứ?" Tô Trạm suy nghĩ đến khả năng này, đồng thời trong lòng cũng nghĩ sau khi cô đến tìm Lâm Tân Ngôn, cô ấy có thể làm gì, quan hệ này cũng có khả năng lắm.

Dù sao cô cũng không thể nào ở bên này chơi, Lâm Tân Ngôn đang mang thai, còn có hai đứa bé, nhàn rỗi cũng không có gì lạ, nhưng cô ấy chắc chắn không phải là một người có thể nhàn rỗi.

Anh ta càng suy nghĩ càng đi xa.

Tông Cảnh Hạo đã không muốn nói chuyện với anh ta, đúng là quá ngu ngốc.

Tô Trạm cũng phiền não, gãi đầu nói: "Tôi phải đi đâu tìm người? Anh biết không?"

Đột nhiên Tô Trạm nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, lúc ấy bệnh viện là do anh sắp xếp, cũng biết Tần Nhã đã xuất viện, chắc chắn phải biết cô ấy đi đâu chứ?



Anh ta trở nên kϊƈɦ động, hai mắt sáng lên: "Anh biết đúng không?"

Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo dần mất tự nhiên, dù sao cũng là anh em tốt, lừa gạt trắng trợn đúng là có chút không đành lòng.

"Anh nói đi." Anh mắt của Tô Trạm dò xét nhìn anh, anh do dự, cũng đúng là biết một chút nội tình: "Anh mau nói cho tôi đi, tôi sẽ đi tìm người, sẽ để tùy cô ấy xử lý, chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô ấy."

"Tô Trạm." Trong lòng Tông Cảnh Hạo cũng giãy giụa, vẫn quyết định không nói, dù sao anh cũng đã đồng ý với Tần Nhã, không thể lật lọng, nhưng Tô Trạm đã tự phát hiện, anh cũng không thể nuốt lời.

"Cô ấy đã xuất viện, đi đâu sao có thể nói cho tôi chứ?" Giọng nói của anh cũng cực kỳ bình tĩnh, trêи thương trường đã quá tự nhiên, huống hồ chỉ là chuyện nhỏ như này, sao có thể làm rối loạn anh được?

Tô Trạm như quả bóng xì hơi, cả người mềm oặt dựa vào cái ghế.

"Bây giờ chúng ta đến khách sạn, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm." Anh ở thành phố C cũng ở trong khách sạn, trong lòng vẫn nghĩ đến Tô Trạm, buổi tối anh mượn cớ đến thăm đám trẻ, bảo Tần Nhã đưa mấy đứa nhóc ra, như vậy Tô Trạm lại gặp được Tần Nhã, có lẽ cũng sẽ phát hiện ra chút ít.

Mặc dù dáng vẻ thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, không còn dáng vẻ như cũ, nhưng dù sao cũng là người mình thích, chắc chắn sẽ có cảm giác?

Nếu như Tô Trạm cũng không phát giác được, vậy thì anh cũng không còn gì để nói, không cần làm gì nữa.

Anh cũng chỉ có thể giúp đến nước này thôi.

Tô Trạm không có tinh thần gì: "Tùy anh sắp xếp."

Buổi tối, Tần Nhã cùng Lâm Tân Ngôn trở lại từ cửa tiệm, buổi tiệc rất thành công, nhanh chóng khai thác thị trường sợi Hương Vân, đưa loại sợi này trở lại với công chúng

Cô sáng lập ra Vân Chi Tú đặt trụ sở ở thành phố C.

Bởi vì nhận được rất nhiều đơn đặt hàng sợi Hương Vân vào ngày triển lãm, và những người đó còn bày tỏ mong muốn làm lễ phục cưới.

Trong nước hiện giờ cũng có trào lưu phong cách Trung Quốc mới.

Nhưng những thứ đó cũng sẽ không bán ra, mà chỉ để lại trong cửa tiệm để trưng bày, càng không ai có được càng tốt, vừa để hấp dẫn khách hàng, vừa có quyền chủ động, những thứ này là do cô phát minh ra, sau này xuất hiện những thứ tương tự đều sẽ là ăn cắp bản quyền.

12 chiếc váy cưới đó sẽ không bán mà khách có thể đặt hàng và thiết kế những kiểu mới theo yêu cầu.

Sau khi trở về nhà đón hai đứa nhỏ, Lâm Tân Ngôn cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, vào phòng ngủ liền đứng ở đầu giường, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải giường lộn xộn.

Lúc đi ra cửa hàng còn rất chỉnh tề, bây giờ lại giống như có người từng ngủ trêи đó vậy.

Ban ngày cô đến bệnh viện, xế chiều đến cửa hàng, Tần Nhã vẫn luôn đi theo cô, hai đứa bé đi học, ban ngày trong nhà không có người, sao giường có thể loạn lên được chứ?

Ai ngủ ở đây?

Tần Nhã chuẩn bị đi tắm, thay bộ quần áo dính mồ hôi ra, kết quả nhận được tin nhắn của Tông Cảnh Hạo bảo cô đưa hai đứa bé ra ngoài.

Cô bụm miệng cảm thấy thương cho người đàn ông này, cảm thấy anh thật đáng thương, thăm con cái thôi cũng phải lén lút, cô không đi tắm nữa, ra ngoài ăn cơm, khi nào về sẽ đi tắm.

Cô đi tới cửa phòng Lâm Tân Ngôn: "Hôm nay em đưa hai đứa bé đi ra ngoài ăn, chị muốn ăn cái gì, em mang về cho chị, buổi tối chúng ta không nấu cơm nữa."

Đưa đám trẻ đi ra ngoài, cô phải nói một tiếng cho Lâm Tân Ngôn.

Tần Nhã thường xuyên đưa đám trẻ ra ngoài ăn cơm, Lâm Tân Ngôn không thấy có gì kì lạ, chỉ đáp lại được: "Tiểu Nhã, hôm nay em có về nhà không?"

Tần Nhã tựa vào cạnh cửa, lắc đầu: "Chẳng phải cả ngày em ở cùng với chị sao?"

"Chị nhớ lúc chị đi, giường đã được sắp xếp gọn gàng, sao bây giờ lại loạn hết lên?"