Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti

Chương 32: Muốn lôi cô ra ngoài, phơi dưới nắng vậy đó



Mạch Ngôn thông qua kính chiếu hậu nhìn Trình Lục Lục mặc dù cũng rất mệt nhưng vẫn luôn ôm đứa nhỏ trong lòng, vừa để nó ngủ được thoải mái nhất, cũng là sợ xe xóc nảy khiến nó rơi xuống sàn. Hắn biết, Trình Lục Lục rất yêu thương Trình Tiểu Ngôn. Mặc dù cách cô làm mẹ thật vụng về, có khi còn không nghĩ thấu đáo bằng con trai, nhưng tình thương của cô chẳng ai dám chê nó ít.

Bỗng nhiên hắn nghe cô rụt rè nói chuyện: “Sau khi đến Giang thành, anh định làm gì tiếp?”

Bí mật nhìn từ kính chiếu hậu, hắn thấy cô chỉ nhìn về phía hắn một cái rồi cúi đầu đi nhìn đứa con, biểu tình phần lớn đều bị lớp tóc mái dày cộm quê mùa che đi hết, không thấy được gì. Thứ còn để lại là ấn tượng đối với một Trình Lục Lục tự ti nhút nhát trước sau như một.

Trong lòng hắn nói chắc chẳng ai tin hắn sẽ chọn một người như cô để sống chung đâu. Chẳng khác gì cây đũa lệch.

“Còn có thể làm sao, đưa hai người về Mạch gia.”

Tuy rằng bình thường Mạch Ngôn luôn ở chung cư gần Mạch thị tập đoàn, cao ốc Hoa Lục, cũng hiếm khi về Mạch gia. Nhưng mà hắn cảm thấy chuyện này nên cho ba mẹ hắn biết luôn vẫn hơn. Hắn đã nói sẽ thử cùng cô, tự nhiên là sẽ nghiêm túc, lấy tiền đề hôn nhân để bắt đầu. Cho nên không chỉ là chỉ đưa về Mạch gia thôi mà còn phải tính chuyện kết hôn nữa. Nếu không chung quy ra thân phận của Trình Tiểu Ngôn vẫn danh không chính ngôn không thuận.

Trình Lục Lục nghe hắn nói xong lại giật cả mình, lắp bắp: “Mạch gia…?”

“Có vấn đề gì sao?”

Mạch Ngôn dửng dưng hỏi lại, còn hơi ác ý dọa nạt: “Chẳng lẽ cô sợ không dám gặp ba mẹ chồng?”

“!”

Trình Lục Lục bị mấy chữ ba mẹ chồng tạp cho đầu óc choáng váng. Hậu di chứng ngày hôm qua giống như lại ùm ùm kéo về, cô rốt cuộc vẫn cảm thấy chuyện này quá sức hoang đường mà không thốt nổi nên lời.

Chính vì như vậy mà sau đó Trình Lục Lục không có nói gì nữa, cả quảng đường còn lại đều chỉ cúi đầu hoang mang vô thố. Mạch Ngôn nghĩ, nếu cho cô một cái vỏ ốc, cô có thể ngay lập tức chui vào.

Nhưng mà hắn cứ muốn đem cô lôi ra ngoài, phơi dưới nắng vậy đó.

Mạch thiếu gia không biết nội tâm mình đã đen như đầm lầy, không sao tẩy sạch nổi. Rồi càng ngày càng đi trên con đường không biết xấu hổ, không đáng mặt đàn ông không có lối về.

Rốt cuộc dưới sự rối rắm đó của Trình Lục Lục, ba người họ tốn năm sáu tiếng chạy thẳng về Mạch gia đại trạch.

Ở nhà lớn, ba mẹ Mạch còn chưa biết thằng con trai không chút báo trước đã đem vợ và con hắn về ra mắt gia đình. Còn không phải là cái loại chỉ làm quen một tí mà là kiểu chuẩn bị kết hôn luôn.

Hai ông bà chỉ thiếu đương trường đột tử.

Thời điểm một phòng năm người đơ mặt bị ép ngồi chung với nhau, nếu không phải Trình Lục Lục không có lá gan kia thì có sẽ bốn người muốn hội đồng úp sọt lên đầu Mạch Ngôn rồi tẩn cho hắn một trận được rồi.

“…”

Trình Tiểu Ngôn nhìn mẹ mình sắp co rúm lại, giống như có thể nhét được vào khe ghế sofa, còn người ba không đáng tin bên cạnh lại một bộ lưu manh dửng dưng như không thì cả khuôn mặt nhỏ đều là bất lực.

Biểu tình của nó quá sức sống động, lại như phiên bản thu nhỏ của Mạch Ngôn lúc trầm ổn khiến mẹ Mạch ban đầu vốn rất muốn tán lên đầu thằng con trai, đầy mặt khiển trách sau này lại không nhịn được nhìn nhiều nó hơn. Ngồi ở ghế chủ vị ba Mạch cũng đang âm thầm xăm xoi, mà càng nhìn ông càng thích, rất muốn ôm lại nựng một chút.

Trong lúc bất chi bất giác không khí giữa năm người đã có sự thay đổi không ngờ trong im lặng.

Đúng vậy, từ lúc họ gặp mặt nhau, ngồi xuống sofa trong phòng khách, ngoài ban đầu Mạch Ngôn không biết sống chết giới thiệu sơ sơ về thân phận của hai người hắn mang về thì không ai nói tiếng nào cả.

Bọn họ bắt đầu trong sấm sét, giông bão, sau đó kết thúc trong nóng lòng muốn thử.

Thử này đương nhiên là thử ôm Trình Tiểu Ngôn lên mà cưng nựng rồi.

Có ông bà nội nào không thích cháu? Đặc biệt là đứa cháu thừa hưởng hết cái gen của con trai mình, mà trông còn đáng yêu hơn nhiều. Ít nhất lúc còn bé Mạch Ngôn vừa là đại ma vương vừa phá phách tinh ranh lì lợm như quỷ, nào có ngoan ngoãn như Trình Tiểu Ngôn.

Dần dần tâm thái của ba mẹ Mạch từng chút một thay đổi, cảm thấy thừa nhận sự thật này cũng không phải quá khó. Mặc dù con dâu có hơi… Không ngờ tới. Nhưng cháu trai thì vượt quá mong đợi rồi.