Mối Quan Hệ Ràng Buộc FULL

Chương 1



1.
Trong lòng Chu Cẩm Ngôn, tôi chẳng qua chỉ là bạn gái trên danh nghĩa mà thôi.

Nói đúng là thì cũng chỉ là thế thân của Lục Ty Ty, còn là kiểu rất thấp hèn.

Ai bảo cô ấy là nữ minh tinh cao quý mà ngàn người nâng trong lòng bàn tay chứ.

Mà tôi lại là người có xuất thân bần hàn, thấp kém.

Chu Cẩm Ngôn chỉ cần bỏ ra 30 vạn, là đã có thể mua đứt lòng tự tôn của tôi rồi.

Ngày mà Lục Ty Ty về nước, những chủ đề có liên quan đến cô ấy liền lập tức xuất hiện trên hotsearch.

Chu Cẩm Ngôn đến sân bay đón cô ấy rồi đưa cô ấy đến gặp gõ mọi người, trước khi đi, còn không quên nói với tôi.

“Tối nay không về nhà ăn cơm nữa.”

Kết quả mới chưa đầy một tiếng, anh đã gọi điện tới.

“Trong tủ rượu có một chai rượu vang đắt tiền được để trong đó, cô đi tìm đi, rồi mang đến nhà hàng một chuyến.”

Vừa mới bước vào trạng thái học tập liền bị chen ngang, sau khi ngắt điện thoại, tôi liền thở dài một hơi, sau đó vẫn là đến chỗ tủ rượu tìm ra chai rượu ấy, rồi lái xe mang đến.

Trong căn phòng được bảo đảm an ninh vô cùng tốt, cùng với ánh đèn rực rỡ, và sự xa hoa không thể miêu tả thành lời.

Mà ở giữa, chính là Lục Ty Ty người được mọi người nâng trong lòng bàn tay và Lục Cẩm Ngôn.

Cô ấy mặc một bộ váy dài ánh bạc lấp lánh, cơ thể hơi nghiêng một chút về phía Chu Cẩm Ngôn, chỉ nhìn thôi cũng thấy được tư thế này thân mật đến mức nào.

Tất cả mọi người đều hò hét: “Ty Ty cuối cùng cũng về rồi, em không biết A Ngôn đã đợi em lâu đến thế nào đâu.”

Tôi đi lướt qua, rồi đứng ở trước mặt Chu Cẩm Ngôn: “Rượu vang mà anh cần đây, tôi đã tìm theo những gì mà anh bảo, có lẽ không sai đâu.”

Bầu không khí vốn dĩ đang rất hài hòa, nhưng lại vì sự xuất hiện của tôi, mà lập tức đóng băng trong khoảnh khắc.

Đặt chai rượu xuống, tôi lập tức quay người rời đi.

Lục Ty Ty ở đằng sau lạnh nhạt lên tiếng: “Đứng lại.”

“Qua đây mở rượu đi, rồi rót cho chúng tôi,”

Tôi quay đầu, theo bản năng nhìn về phía Chu Cẩm Ngôn.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi sớm đã mở hai cúc áo ở phía trên, cả người dựa vào ghế, lãnh đạm mà nhìn tôi: “Nghe không hiểu tiếng người à?”

“Hiểu.” Tôi rủ mắt, “Tôi ra ngoài tìm người lấy đồ mở rượu.”

Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cửa, đằng sau liền vọng tới câu hỏi chất vấn của Lục Ty Ty: “Anh bây giờ chính là thích mặt hàng này sao?”

Chu Cẩm Ngôn im lặng không nói gì.

Người bạn bên cạnh liền nói đỡ giúp anh: “Đừng giận mà Ty Ty, trong lòng anh Ngôn chỉ có mình em thôi.”

“Đúng vậy, cũng chẳng thể trách anh Ngôn được, là do cô ta vẫn luôn bám riết không rời, đuổi cũng chẳng đuổi đi được.”

Sau khi rót rượu xong, Lục Ty Ty vẫn không chịu buông tha cho tôi.

Cô ấy vẫn luôn ôm cục tức trong lòng, nên vẫn luôn không ngừng làm khó dễ tôi, nào thì giúp cô ấy bưng canh, bóc tôm, rồi sau đó khẽ cười hỏi tôi: “Tốt nghiệp trường nào đấy?”

“Đại học công nghệ.”

“Một ngôi trường có danh tiếng như vậy, mà lại không có ai dạy cho cô biết thế nào là tự yêu bản thân mình, thế là là lòng tự tôn sao?”

Cô ấy mặt hằm hằm, rồi bất ngờ vung tay lên, làm cho nửa bát canh nóng đổ ụp vào trước ngực tôi,

“Đúng là mặt dạn mày dày đấy nhỉ, có thấy trơ trẽn không hả? Muốn trèo cao đến như vậy sao?”

Chất lỏng từ từ xuyên qua quần áo mà thấm vào người tôi, rồi để lại cảm giác bỏng rát ở trên da.

Chu Cẩm Ngôn chẳng nhìn tôi lấy một cái mà chỉ nắm lấy tay Lục Ty Ty, động tác nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp.

“Sợi dây chuyền kim cương màu hồng mà em thích, anh đã đặt cho em rồi, bây giờ đừng giận anh nữa có được không?”

Chuyện tốt như vậy, thì bạn anh làm sao có thể thiếu sự góp mặt được chứ, nên họ đã ngay lập tức trộn chung rượu vang và rượu trắng lại thành một cốc đầy, rồi đưa đến trước mặt tôi: “Uống đi, coi như là xin lỗi Ty Ty.”

Người khác đứng bên cạnh thấy không vừa ý liền hét lên: “Rượu đắt như vậy, cho cô ta uống thì há chẳng phải lãng phí rồi sao.”

Trong vòng bạn bè của Lục Cẩm Ngôn, thì Lục Ty Ty chính là bạch nguyệt quang của tất cả mọi người.

Cũng vì thế, nên chẳng có lấy một ai tôn trọng tôi, họ chỉ nghĩ cách để làm khó tôi mà thôi.

Mà Chu Cẩm Ngôn thì chưa bao giờ lên tiếng ngăn cản.

Huống hồ lần này, còn là ở trước mặt Lục Ty Ty.

Tôi cầm ly rượu tạp chủng hỗn độn đấy lên, một hơi uống cạn.

Nồng độ rượu mạnh mẽ chảy dọc xuống cổ tôi, rồi đi thẳng xuống dạ dày, một cảm giác bỏng rát đốt cháy toàn bộ những nơi mà nó đi qua.

Nước mắt bất chợt trong khoảnh khắc liền lăn dài trên má.

Tôi lập túc ôm bụng ngập người xuống, không kìm được mà ôm lấy bàn nôn khan.

“Được rồi, đừng có làm mất hứng mọi người, mau cút ra ngoài đi.”

Chu Cẩm Ngôn tiện tay vứt đồ mở rượu về phía tôi.

Vì không khống chế tốt lực ném, nên nó đã bay thẳng vào trán tôi, và sau một cú va chạm mạnh, thì một dòng máu ấm nóng liền chảy dọc từ trán xuống má tôi.

Anh sững người, rồi bất giác đứng dậy, bước về phía tôi.

Tôi ôm lấy trán, cúi người, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

2.
Sau khi về đến nhà, tôi liền lập tức đi tắm rửa, rồi xử lý qua loa vết thương một chút.

Sau đó mới phát hiện ra Chu Cẩm Ngôn thế mà cũng về rồi.

Sắc mặt rất không thoải mái.

Tôi có chút không hiểu: “Anh với Lục Ty Ty cãi nhau rồi?”

“Úc Ninh!”

Anh lạnh giọng trách mách, rồi sải bước về phía tôi, sau đó nắm lấy cổ tay tôi, và đẩy tôi về phía thành giường.

Tôi giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng giữa tôi và Châu Cẩm Ngôn, sớm đã có sự khác biệt rõ rệt.

Dưới ánh đèn lấp ló, ánh sáng mờ ảo làm cho mắt tôi bất giác cảm thấy khó chịu liền nhắm tịt lại, nhưng nước mắt lại không biết tại sao cứ không ngừng tuôn rơi.

Động tác của anh bất chợt dừng lại, rồi nắm chặt cằm tôi, cưỡng ép tôi phải ngẩng mặt lên: “Khóc cái gì, thấy bản thân mình ấm ức lắm sao?”

“Úc Ninh, không phải cô từng nói, cô thích tôi, muốn ở lại bên cạnh tôi, với tư cách thân phận gì cũng được sao?”

Sau đó anh liền hôn lấy tôi một cách mạnh bạo, không hề có một chút sự thương xót, nâng niu nào.

Rất nhanh sau đó, tôi liền nếm được mùi vị tanh của máu ngập tràn trong khoang miệng.

Chu Cẩm Ngôn ra lệnh cho tôi: “Trước đó dạy cho cô thế nào đều quên hết rồi sao? Nhắm mắt lại.”

“Mắt của cô, là thứ không giống cô ấy nhất.”

Trong khoảnh khắc vào lúc động tác của anh không chút dịu dạng nào, thì cũng là lúc tôi cảm thấy đau đớn nhất.

Khi mở mắt lại lần nữa, thì đã vô tình bắt gặp được ánh mắt sâu hoắm khó hiểu của anh, dường như nơi đáy mắt, tôi đã nhìn thấy anh có một chút sự rung động.

Tôi bất chợt hiểu ra.

Tôi khiến Lục Ty Ty không vui, nên Chu Cẩm Ngôn đây là đang trừng phạt tôi.

Rồi cảm xúc bị sỉ nhục bỗng nhấn chìm lấy tôi, khiến tôi bất giác rơi vào trạng thái mê man hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ.

Lúc mới quen nhau, tôi là một sinh viên nghèo chẳng có gì để mất.

Mà anh là Châu tổng cao cao tại thượng.

Khi tôi làm việc ở quán bar, lúc anh uống say, liền nhìn mặt tôi rồi nổi giận quát lớn:

“Đừng có dựa vào việc cô có một khuôn mặt giống với cô ấy, mà ở đây làm chuyện đồi bại như vậy!”

Sau này khi mà bà ngoại người sớm ngày nương tựa vào tôi bệnh rồi, nhưng dù tôi có đi vay nợ khắp nơi, góp nhặt từng đồng, thì vẫn còn thiếu 30 vạn.

Vì 30 vạn này, mà tôi đã bán mình cho Châu Cẩm Ngôn.

Chủ động dâng mình cho anh.

Cái giá của nó chính là, anh không cho phép tôi được học lên thạc sĩ nữa.

“Thế thân thì phải có dáng vẻ của thế thân.”