Lờ mờ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, lại là một gương mặt đáng yêu lanh lợi đang mở to đôi mắt bảo thạch đen bóng nhìn cô. Lông mi đài nhấp nháy liên tục đáng yêu như búp bê.
Quả thực làm cho tâm trạng cô tốt như tắm gió xuân.
“Cục cưng làm sao thế?”
Vũ Hàn thấy mẹ tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt to hi: tỉa lo lắng: " Mẹ, bố giống như bị bệnh, bộ đáng rất khó chịu.”
“Bị bệnh?”
Lâm Mặc Ca kinh ngạc ngồi dậy.
Chẳng lẽ đêm qua anh ta một mực kêu gào đau chân là thật?
“Ừm, vẻ mặt của bố một chút cũng không tốt, mẹ, mau đi xem bố đi.”
Trong lời nói của Vũ Hàn tràn đầy lo lắng.
Lâm Mặc Ca hiểu được, nhóc con này mặc dù cả ngày đối với bố lạnh như băng, nhưng trong lòng vẫn là hướng về phía anh ta.