Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ FULL

Chương 5



11

"Không phải tôi làm vỡ!"

Không thể cãi được, tôi gấp đến độ quay đầu nhìn Lục Kỳ Yến.

Anh ta nhướng mi nhìn Giang Hoài, cười lạnh một tiếng, bình tĩnh chỉ chỉ lên đầu.

Ai đập, trong quán có camera theo dõi, nhìn một cái sẽ biết.

Lục Kỳ Yến gật đầu ý bảo, chỉ chốc lát sau, đã có nhân viên phục vụ cầm Ipad đi tới, đem hình ảnh phóng cho mọi người xem.

Trong cảnh quay chậm, tất cả động tác của tôi và Giang Hoài đều rõ ràng, Giang Hoài đưa bình hoa ra, tôi vừa có một động tác đưa tay, hắn liền cười buông lỏng tay, bình hoa rơi trên mặt đất vỡ nát bét.

"Giang tiên sinh, cửa tủ trưng bày này cũng là anh bảo người ta mở ra, tôi nghĩ trách nhiệm đã rất rõ ràng."

"Ngày mai tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với anh, anh nên sớm thống kê tài sản đứng tên anh đi."

Gia cảnh Giang Hoài tốt hơn tôi, ở thành phố này có một căn nhà đầy đủ, nhưng ba trăm triệu đối với hắn mà nói, thật sự là một con số quá xa xôi.

Hắn gần như tuyệt vọng.

"Không -- tôi nào có nhiều tài sản như vậy, tôi thật vất vả mới mua được nhà -- Lục tổng -- anh không thể đối xử với tôi như vậy -"

Giang Hoài lảo đảo vài bước, chật vật ngã ngồi dưới đất, cả người run rẩy, không ngừng nức nở.

"Hơn ba trăm triệu, ba trăm triệu - - tôi không có khả năng bồi thường nổi."

Khóc một hồi, hắn đột nhiên đứng dậy, một tay kéo lấy cổ áo Trần Xán.

"Chúng ta cùng nhau bồi thường, chủ ý này là do cậu nghĩ ra, tên họ Trương chính là anh họ cậu, cậu cũng có một phần trách nhiệm, chúng ta cùng nhau bồi thường!"

"Bệnh thần kinh à!"

Trần Xán hoảng loạn đẩy hắn ra.

"Là chính cậu muốn tạo bất ngờ, tôi chỉ bảo anh họ tôi giúp cậu một phen mà thôi. Cậu liên lụy đến anh ấy không tính, còn muốn ỷ lại vào tôi, cmn cậu là cái loại bạn bè gì vậy!"

Giang Hoài bị đẩy ngã xuống đất, tay chống lên mảnh sứ vỡ bị đâm rỉ máu.

Hắn gào lên giận dữ, nhào tới đấm một quyền vào mặt Trần Xán.

"Đều là cậu, là cậu hại tôi!"


12

Hai người đánh nhau loạn thành một vòng, lăn tới lăn lui trên mặt đất rải rác đầy mảnh sứ vỡ.

Lục Kỳ Yến bình tĩnh nhàn nhã gọi người mang ghế đến ngồi, còn châm một điếu xì gà xem kịch.

"Giang tiên sinh, anh vừa rồi đã nhắc nhở tôi một chuyện."

"Chuyện này -- không phải một mình anh có thể gánh vác được."

"A Thành, đem anh ta - - còn có anh ta nữa - - khởi tố bọn họ, đến lúc đó trách nhiệm cụ thể nhận định, liền giao cho tòa án đi."

Mấy người bị khói xì gà phun tới, sắc mặt trở lên tái nhợt vì sợ hãi.

Triệu Lộ bả vai run rẩy khóc lớn, vừa khóc vừa lắc đầu, chỉ chốc lát lớp trang điểm đã nhòe nhìn giống như quỷ.

"Không liên quan đến tôi, tôi chỉ giúp cậu ta làm bình hoa giả, sao có thể liên quan đến tôi chứ -- đừng khởi tố tôi -"

Vương Nam run rẩy, lao tới kéo hai người Giang Hoài và Trần Xán ra.

"Mọi người đừng đánh nữa, đã lúc nào rồi, mau cầu xin Lục tổng, Lục tổng có tiền như vậy, anh ấy sẽ không so đo với chúng ta đâu."

Được nhắc nhở như vậy, Trần Xán kịp phản ứng, hắn buông Giang Hoài ra, bỗng nhiên quỳ xuống trước Lục Kỳ Yến.

"Lục tổng, anh họ tôi làm ở công ty anh mười mấy năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, có thể nể mặt anh ấy đừng khởi tố tôi được không?"

Những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống theo, Giang Hoài thậm chí là quỳ đi tới, trực tiếp ôm lấy bắp chân Lục Kỳ Yến.

"Lục tổng, anh có tiền như vậy, tôi biết 380 triệu tệ đối với anh mà nói không tính là gì, tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi được không?"

"Tôi dập đầu xin anh, tôi làm trâu làm ngựa cho anh, tôi van xin anh, tôi thật sự không bồi thường nổi --"

Giang Hoài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

Giọng nói lạnh như băng của Lục Kỳ Yến từ đỉnh đầu truyền đến.

"Bây giờ là 380.130.000."

"Thêm tiền một cái quần."

Lục Kỳ Yến búng tàn thuốc, cao cao tại thượng nhìn mọi người, vẻ mặt thờ ơ lộ ra vẻ khinh thường.

"Còn nữa, tôi có tiền là chuyện của tôi, không liên quan gì đến các người."