Trong điện Trùng Dương, phụ hoàng cùng mẫu hậu ngồi ngay ngắn trên đài cao, ta cùng hoàng huynh ngồi ở hai bên, hôm nay có rất nhiều đại thần cũng dẫn theo thân thích của mình, rốt cuộc cũng là hai vị hoàng tử Đại Lương đích thân tới, nếu lỡ cô nương nhà mình còn chưa xuất giá nhưng có thể được vị hoàng tử nào đó xem trọng thì đó cũng xem như chuyện tốt tới cửa.
Sau khi uống vài chén rượu, ta đi ra ngoài điện hít thở không khí.
Trời mới tạnh mưa, bên ngoài mái hiên nước hẳn còn nhỏ giọt, bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe thấy một giọng nam tử quen thuộc vang lên: "Công chúa, biệt lai vô dạng."
Ta xoay người nhìn thiếu niên tuấn dật sắc mặt như ngọc trước mặt, tóc đen như mun được búi cao lên.
"Ta cũng không ngờ được, Phổ Huyền pháp sư ngày trước lại là thất điện hạ Lương quốc."
Hắn cười cười: "Ngày đó công chúa bầu bạn bên cạnh thanh đăng cổ phật, tính tình trầm tĩnh như nước, hiện giờ càng thêm thanh tú duyên dáng hơn nhưng lại nghe nói, công chúa sở cầu nhưng Phật Tổ lại không thể đáp ứng được, tình lang của người lại là kẻ vô tâm."
Ta không đáp lời, hắn lại nhỏ giọng nói thêm: "Công chúa, nếu không ngại có thể xem xét đến tại hạ."
Lục Thịnh đứng cách đó không xa nhìn ta cùng Lương Vân, hắn cười lạnh nhìn ta đăm đăm, sau đó đi tới: "Công chúa điện hạ, người vẫn nên cùng vi thần hồi điện nhanh một chút, nếu bị người khác nhìn thấy, e rằng chẳng biết sẽ có thêm tin đồn nhảm nhí gì nữa."
Lương Vân che trước người ta: "Ngươi cùng lắm chỉ là một ngoại thần, nhưng dáng vẻ lại như kẻ bề trên, ngươi xem hiện tại ngươi đang nói chuyện với ai?"
7.
Lục Thịnh không đáp.
Chỉ lẳng lặng nhìn ta nhưng chỉ một chốc sau, Vô Song đã đi ra ngoài tìm hắn:
"Phu quân, bên ngoài mưa lạnh, chúng ta mau vào trong thôi."
Hắn cởi áo khoác trên người khoác lên người Vô Song, không tiếp tục nhìn chằm chằm ta nữa.
Lương Vân cười nhạo: "Đã ăn trong chén còn ngó trong nồi, Nguỵ Ninh, nếu là ta, cả đời này ta cũng sẽ không phụ nàng."
Ta ngẩng người, nhanh chóng hồi điện, lại không nhịn được trách cứ hắn: "Lúc trước Phổ Huyền pháp sư ăn chay niệm phật nhưng hiện giờ lại thừa dịp đêm tối để nói những lời phóng túng loạn ngôn này, nếu Phật Tổ biết, nhất định phải trừng trị người thật nghiêm khắc mới được."
Thanh âm hắn trầm xuống: "Nguỵ Ninh, lúc ta biết Lục Thịnh đắc thắng trở về, ta thực sự rất buồn bực, nếu hắn cưới được nàng, ta chắc chắn sẽ tiếc nuối suốt đời, nên ta mới hao tốn hết tâm tư xin phụ hoàng cho ta đến Đại Nguỵ, tất cả đều chỉ vì nàng."
Ta không để ý đến lời hắn nói, chỉ quay trở lại chỗ ngồi.
Lục Thịnh cứ chăm chú nhìn ta, phụ hoàng ban rượu cho phu thê bọn họ nhưng lại chẳng thể ngờ được Vô Song đứng dậy nói:
"Thiếp thân đang mang thai, thật sự không thể uống rượu."
Tầm mắt của Lục Thịnh dán chặt vào bụng nhỏ của Vô Song, còn quần thần thì đang ra sức chúc mừng.
Chỉ có ta ở trong tiếng chúc mừng, đem chút tình cảm cuối cùng dành cho Lục Thịnh chặt đứt hết, ta nâng chén rượu lên nhìn từ xa xa kính hắn một cái.
8.
Kể từ hôm đấy, thời tiết Đại Nguỵ dần trở lạnh, sau lúc lập đông, tuyết bắt đầu rơi xuống.
Mỗi mùa đông, mẫu hậu của ta đều sẽ đến cầu phúc ở chùa Thanh Tuyền nửa tháng, lần này cũng không ngoại lệ.
Ta với Thái Tử Phi tẩu tẩu cũng đi theo.
Bên trong chùa Thanh Tuyền sương khói lượn lờ, mái hiên bị tuyết phủ trắng xoá. Mẫu hậu quỳ rất lâu trong chánh điện, hương trong lư hương lượn lờ, trong một góc tối, dường như ta cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm sắp ập tới.
Có mấy chú tiểu lạ mặt đang vô tình hay cố ý liếc nhìn mẫu hậu trong chánh điện.
Đến tận lúc bọn họ cầm đao kiếm xông vào chánh điện, ta lập tức đẩy mạnh tẩu tẩu cùng tỳ nữ vào trong chánh điện, trên tay ta cầm roi cửu khúc khúc, đứng chặn trước cửa:
"Các ngươi tột cùng là người phương nào?"
Bọn họ không nói, nhưng thị vệ tinh mắt đã nhìn ra ấn ký phía sau cổ của bọn họ: "Thưa công chúa, là người tộc Toa La."
Ta cười lạnh: "Bất mãn hoàng thất Đại Nguỵ bọn ta, nhưng chỉ dám động thủ với nữ quyến, cùng lắm chỉ là một đám đạo chích tầm thường, bổn cung hôm nay muốn tại chốn Phật môn thanh tịnh này giáo huấn các ngươi một trận cho ra trò."
Người cầm đầu cười dữ tợn: "Thế để xem năng lực của công chúa đến mức nào."
Thị vệ cùng ta liều ch//ết chống cự nhưng cuối cùng vẫn địch đông ta ít, mãi cho đến lúc Lương Vân đưa người đến thì tình thế mới chuyển nguy thành an.
Cánh tay của ta bị kiếm làm cho bị thương, Lương Vân nhíu mày: "Chùa miếu hoàng tộc nhưng vẫn có người trà trộn vào được."
Thái Tử Phi tẩu tẩu hoảng sợ, bụng nhỏ quặn đau, trở lại cung mới biết nàng đã có thai hai tháng.
Phụ hoàng cùng hoàng huynh tức giận hạ lệnh phải điều tra cho bằng rõ.