Mong Xuân Về FULL

Chương 4



Đám người Toa La kia cuối cùng cũng bị tóm gọi hết.

Bọn họ không khai ra chủ mưu đứng phía sau.

Nhưng ta có biện pháp có thể cạy miệng bọn họ ra.

Ta cùng hoàng huynh ngồi trên đài cao, nhìn đám người đó: "Bộ tộc Toa La ở phía tây Đại Nguỵ, năm đó đã bị Trấn quốc công Lục Vinh thu phục, lúc trước dường như đã được chinh tây đại tướng quân Lục Thịnh tiếp quản, các người không tìm Lục gia tính sổ mà lại cố tình nhìn chằm chằm hành động của hoàng tộc bọn ta, một chiêu dương đông kích tây còn dùng rất tốt, chẳng biết là vị phu nhân của Lục Thịnh có quan hệ gì với các ngươi?"

Người nam nhân đó trừng to hai mắt nhưng lại chẳng nói chẳng rằng.

Ta vẫn chưa dụng hình đối với bọn họ, chỉ là chỉ vào cửa sổ rồi nói: "Không sao, dù sao vẫn còn thời gian, chờ tới lúc thần nữ của các ngươi hạ sinh hài tử, chờ nàng sinh ra huyết mạch của Lục gia, ta sẽ để cho nàng tận mắt nhìn thấy các ngươi bị dụng hình tới ch//ết."

Những người đó ở sau lưng mắn ta tâm địa độc ác như rắn rết.

Nhưng lại tiếp tục hỏi ta: "Sao ngươi lại phát hiện?"

Ta cười lạnh: "Ta là phụ tá đắc lực của phụ hoàng, chấp chưởng Kỳ Lân Các trong nhiều năm, nhất cử nhất động của đại thần trong triều đều nằm ở dưới mi mắt của ta, lúc Lục Thịnh dẫn theo nữ tử đó trở về, ta đều có cách để điều tra tường tận mọi chuyện, chỉ có Lục Thịnh bị mê hoặc, bị mắc bẫy, còn Nguỵ Ninh ta thì không."

Hoàng huynh thay ta vén những sợi tóc rối bên tai: "Ninh Nhi... Vở diễn này, chỉ sợ cần phải xướng rồi."

Ta nhàn nhạt mở miệng: "Lục gia chinh tây nhiều năm, rắc rối khó gỡ, hổ phù cần phải giao lại cho chúng ta thì chúng ta mới có thể yên tâm, còn phần Lục Thịnh, hắn đã không thể qua được ải mỹ nhân thôi thì cứ để hắn thư thái thêm mấy ngày nữa, rồi hãy chào mừng hắn đến Lân Nhi, còn phải thiết đãi vị phụ thân sắp đánh vào hoàng thành của hắn một trận nữa, lúc đó chúng ta bắt ba ba trong rọ, chẳng phải còn thú vị hơn sao?"

10.

Lương Vân hôm nào cũng mời ta ra ngoài.

Màn đánh cược lúc trước ở sòng bạc đã hạ màn, tam hoàng tử Đại Lương đối với ta chẳng có tâm tư gì, ngược lại lại đối với bằng hữu Lý Vô Ưu của ta cực kỳ có hứng thú.

Lương Vân mời ta thưởng mai, cánh tay ta còn chưa khỏi hẳn, lúc xuống xe ngựa thế mà hắn lại ôm ta xuống xe, khiến ta mặt đỏ bừng bừng.

Bên trong vườn mai, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Nàng có biết người trong kinh đánh cược không? Ta cược chính mình thắng... Không nghĩ tới tam ca cũng không có ý gì với nàng, ta lại thắng thêm một mớ nữa, hiện tại không còn ai tranh với ta rồi."

Ta "phụt" một tiếng, phun toàn bộ trà trong miệng ra.

Quay đầu lại thì thấy Lục Thịnh với Vô Song, bụng của Vô Song giờ đã hơi nhô lên, Lục Thịnh ôm lấy Vô Song mở miệng nói:

"Công chúa điện hạ vẫn còn chưa thành hôn, hiện tại cùng hoàng tử nước khác ôm ôm ấp ấp, nếu bệ hạ biết được..."

Ta vẫy vẫy tay: "Lục Thịnh, ngươi chớ quên thân phận của ngươi."

Hắn ôm Vô Song rời đi, Lương Vân chớp chớp mắt: "Nàng khích hắn ta."

Ta uống một ngụm trà: "Người phụ lòng không thể giữ, kẻ phụ quốc chỉ có ch//ết."

Lương Vân nghiêm túc nhìn ta: "Thật ra thì ta có thể đến Đại Nguỵ ở rể."

Ta phun thẳng trà lên mặt hắn...

11.

Ngày Lương Vân về Đại Lương, Lục phủ chào đón tiểu công tử.

Vô Song sinh hạ Lân nhi cho Lục Thịnh.

Ngày ta tạm biệt Lương Vân, hắn đã nhân lúc không ai thấy cầm tay của ta: "Tin ta."

Ta cùng phụ hoàng cố tình cắt giảm cấm quân thủ vệ ở kinh thành bớt một nữa.

Lẳng lặng chờ đợi ngày đó đến.

Ngày đó, ta đang chải đầu ở tẩm điện, tỳ nữ đã sốt ruột hốt hoảng tiến vào bẩm báo: "Công chúa... Công chúa điện hạ, cung thành bị công phá rồi, có phản quân."

Ta thay áo giáp, đi đến Trùng Dương điện cứu giá.

Trên mặt Lục Thịnh cùng phụ thân hắn toàn là máu tươi, hiện tại đã gi//ết đỏ cả mắt rồi, ồn ào bảo muốn báo thù gì đó.

Thấy ta đứng chặn trước cửa, Lục Thịnh hơi khựng lại:

"Ninh Nhi, nếu hôm nay cha ta trở thành hoàng đế thì ta sẽ là Thái Tử tương lai, ta cùng Vô Song chỉ là giao dịch đôi bên có lợi mà thôi, ta lợi dụng bộ tộc của nàng ta đi chinh tây, nàng ta lợi dụng ta để củng cố địa vị của mình ở trong tộc, Ninh Nhi, về bên ta đi, nếu ta trở thành Thái Tử thì nàng chính là Thái Tử Phi."

Lục Vinh cau mày: "Nguỵ Ninh, phụ hoàng của ngươi có phải không có ở trong điện hay không? Hiện giờ cung thành đã bị ta vây quanh, ta khuyên các ngươi nên buông tay chịu trói đi, ta còn có thể tha cho cái mạng chó của hắn."

Ta cười lạnh: "Lục Thịnh, ngươi cũng xứng sao?"

Ta ra lệnh một tiếng, pháo hiệu đầy trời, từ nơi xa truyền đến tiếng gió ngựa giòn giã, sau đó lại mỉm cười ngọt ngào nhìn hai cha con Lục Vinh cùng Lục Thịnh:

"Ngươi đã từng nghe qua, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi chưa?"

Lương Vân thúc ngựa đến.

Lục Vinh bị một mũi tên bắn ch//ết, Lục Thịnh trong mắt tràn ngập hận ý, định dùng kiếm chém ta nhưng lại bị roi cửu khúc của ta đánh rớt.

Roi quất vào mặt hắn, một vệt máu xuất hiện, hắn rống giận:

"Nguỵ Ninh, Nguỵ Ninh, tất cả đều là mưu kế của ngươi."

Lương Vân bảo vệ ta phía sau lưng, sau đó phân phó thị vệ áp giải Lục Thịnh vào đại lao.

Trong một đêm, mưa bão sắp ập tới, ta dẫn thủ hạ của ta ở Kỳ Lân Các đi bắt giữ toàn bộ những thần tử trong triều cấu kết với Lục gia tóm gọn bằng hết.

Toàn bộ Đại Nguỵ đều bị bao trùm trong bóng tối dày đặc.