Một Đời Trầm Luân

Chương 45: 45: Rơi Lệ




- A Phong, đệ..

còn trách An công tử sao?
Lâm A Hương vốn chẳng biết những chuyện đã xảy ra nên cứ nghĩ hắn vẫn còn chán ghét y vì chuyện năm năm trước.
- Thật ra chuyện đó y hoàn toàn vô tội.

Là đệ..

đệ trách nhầm y mà thôi..
Triều Thái Phong siết lại nắm tay sau đó cầm bình rượu bên cạnh uống cạn.
- Chuyện ngày hôm đó..
Lâm A Hương có chút mờ mịt.

Ngày đó khi bọn họ chạy vào phòng chỉ thấy có y và Thương Kiều Loan.

Lúc đó Thương Kiều Loan còn đang hấp hối nằm trong lòng y khiến bộ y phục của y nhiễm đỏ sắc máu.
Lúc đó, bọn họ vừa mới xử lý bọn cướp xong.

Ai mà dè lại tới trễ một bước..

Kiều Loan vậy mà đỡ đao thay cho An công tử..

còn tên cướp thì đã chạy đi mất.

Nhưng sau cùng vẫn bị A Phong đâm chết.
- Chuyện hôm ấy tất cả chỉ là một vở kịch mà thôi.

Mà đệ..

chỉ là một con rối..
Giọng của hắn trào phúng tựa như châm biếm.

Nhưng có lẽ là hắn đang tự châm biếm chính mình.
- Thừa An không làm gì sai cả..

từ đầu đến cuối y chỉ là người bị hại..

vậy mà đệ khi đó..


khi đó còn trách y, mắng chửi y..
Hắn nhớ rất rõ.

Ngày hôm đó hắn nhục mạ y ra sao.

Chửi mắng y và thậm chí còn động tay với y.

Lúc đó hắn không ngừng mắng chửi y là thứ đê tiện, mắng y là thứ hèn mọn mặc cho thần sắc của y rất tệ.

Mặc cho cơ thể y đang không ngừng run rẩy.
Lúc đó..

xém một chút là hắn đã đâm chết y nếu không có Lâm gia gia và A Hương tỷ ngăn cản..
Hắn..

hắn..
Hai bả vai hắn run lên kịch liệt khiến Lâm A Hương có chút hoảng loạn.
A Phong..

đệ ấy khóc sao?
Nàng còn nhớ thằng bé này từ nhỏ luôn tỏ ra mạnh mẽ không thích khóc lóc mè nheo.

Mỗi khi luyện võ bị thương cùng đám trẻ gần nhà đều sẽ cắn răng chịu đựng.

Có vài lần khóc đến đau lòng là khi mơ thấy ác mộng cứ luôn miệng kêu phụ thân, mẫu thân.
Đến cả khi Kiều Loan chết, dẫu thương tâm đ ến cỡ nào đệ ấy vẫn không cho phép chính mình rơi lệ.

Dẫu hai mắt đã đỏ hoe, bàn tay đã siết như muốn bóp ch3t ai đó cũng cố gắng ngăn lấy dòng lệ trực trào nơi đáy mắt.
Ấy thế mà bây giờ, đệ ấy lại khóc..

khóc như một đứa trẻ..
- Là đệ có lỗi với y..

tất cả là do đệ..
- A Phong, đệ..

đệ đừng khóc nữa! Chuyện lần đó không phải chỉ mình đệ là hiểu lầm y..

cả ta..

cả ta cũng vậy! Vả lại, An công tử là người rộng lượng..

người nhất định, nhất định sẽ không trách chúng ta, đệ thấy có đúng không?
Lâm A Hương luống cuống giúp hắn lau nhanh nước mắt.

Nàng rối quá, không biết có thể làm được gì..
- Không có khả năng..

không có khả năng..
Triều Thái Phong bỗng gạt tay nàng ra.

Sau đó loạng choạng đứng lên.
- A Phong, cẩn th..

gia gia?
Đang muốn đuổi theo hắn thì bỗng có ai đó vịn vai nàng lại.

Xoay người nhìn thì mới thấy Lâm gia gia đã ở sau lưng lúc nào không hay.
- Để thằng bé một mình đi..
Ông biết tâm trạng hắn bây giờ tệ lắm.

Ở một mình an tĩnh có lẽ sẽ tốt hơn.
- Dạ..
Lâm A Hương tuy nói vậy nhưng vẫn lo lắng nhìn theo hướng của Triều Thái Phong.

Nàng chỉ mong hắn sẽ có được hạnh phúc.


Nhưng có lẽ hạnh phúc của hắn sẽ song song với một người khác..
* * *
- Khát quá..
Cao Thừa An mấp máy môi sau đó rướn người ngồi dậy.
Hết nước rồi?
Y nhìn ấm trà trong phòng.

Có lẻ Lâm A Hương đang bận nên vẫn chưa chuẩn bị..
Tách!
Đặt ấm trà xuống bàn, y khẽ đi đến chỗ cửa của căn phòng.

Do không thắp nến nên y đi có chút chậm.

Đến lúc mở cửa thì đã bị một sức nặng đè lên người.
Bị ôm lấy bất ngờ khiến y có chút ngơ ngác, nhưng y lại không đẩy người đó ra.

Vì y biết kẻ này là ai.

Y biết hai bả vai của hắn đang run rẩy..
- Thừa An..
- Triều Thái Phong..
Y khẽ lên tiếng.

Hắn lúc này là đang say sao?
- Ngươi..
- Xin lỗi..

ta xin lỗi..
Không để y nói gì hắn đã dụi vào vai y, nước mắt cứ thế thấm nhòa trên vạt trang phục y vận.
- Ta đã nói..

ngươi không có lỗi..
Y đã nói bao lần nhưng hắn lại không nghe.

Y không hận hắn, y chỉ hận..

chính mình và chính cái sự thật đã luôn bị che giấu.
- Thừa An..

ta..
- Ngươi say rồi, ngủ đi..
Y không nghĩ đôi co với hắn nên dịu giọng.

Nói lý với người say xỉn luôn là việc khó nhất.

Chi bằng để hắn ngủ sẽ tốt hơn..

Quả nhiên nghe y nói vậy Triều Thái Phong liền im lặng.

Nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn dựa vào trên người của y.
Thấy hắn đã im lặng y liền khẽ thở dài một cái.

Sau đó một tay vịn vai hắn rồi khẽ choàng người sang đỡ hắn.

Tiếp đó là dìu hắn vào giường của mình.
Xem ra hôm nay để hắn ngủ ở phòng y vậy.
Phịch!
Đặt hắn lên giường xong y liền muốn quay lưng đi ra khỏi phòng.
- Tất cả là bịa đặt mà thôi..

Thừa An..

ngươi không sai gì cả..
Triều Thái Phong lẩm bẩm.

Giọng nói chứa men say đầy chân thành nhưng lại khiến tim y đau đến kỳ lạ.
- Ta đã hết giá trị cho ngươi lợi dụng..

ngươi cần gì phải nói dối chứ..

Có khi chưa thấy lá thư đó ta sẽ tin lời ngươi..
Y cười khổ.

Nếu như không có bức thư đó y chắc chắn sẽ tin lời hắn nói.

Nhưng..

trên đời này làm gì có chữ nếu.
Y cũng không rõ vì sao hắn phải nói dối y.

Là thấy y đáng thương nên rủ lòng thương hại? Cũng có thể là vậy đi..

y biết hắn là một con người tình cảm mà..
Kế đó y liền lẳng lặng rời khỏi phòng, để lại một mình Triều Thái Phong say khước...