Nam Thần Mua Tặng Tôi "Áo Mưa" FULL

Chương 1



Lúc ra ngoài, tôi do dự nói: "Đàn anh, chúng ta thêm WeChat đi."

Anh nhìn chiếc hộp màu hồng trong tay tôi, nhếch môi cười xa cách: "Không tiện đâu."

Nói xong, anh bước về phía trước.

Thôi xong rồi, chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi mua cho bạn trai.

Có bạn trai rồi mà vẫn tán tỉnh người khác, hành vi của tôi rõ ràng là gái hư.

Hình tượng của tôi!

Làm sao để giải quyết đây?

Tôi đuổi theo: "Đàn anh, cứ thêm đi ạ."

Anh dừng bước, ánh mắt lại rơi vào cái hộp trong tay tôi, ánh mắt nghiền ngẫm: "Cô ứng phó được không?"

Ứng phó cái gì? Tôi suy tư một lúc, sau đó mặt nóng lên.

Anh hiểu lầm thật rồi.

Tôi vội đáp: "Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ muốn trả lại tiền cho anh thôi."

Anh nhướng mày cười: "Không cần đâu, tặng cô đó."

2.

Đồ là tôi mua giúp Vu Khai, ngày mai là cuối tuần, cậu ta muốn đi chơi cùng bạn gái mới.

Vu Khai là một tên ăn chơi, mỗi ngày thay một cô bạn gái, là một tên trai hư chính hiệu, nếu không phải chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau thì tôi đã cắt đứt quan hệ với cậu ta từ lâu rồi.

Đứng ở quán pizza trước cổng trường, tôi oán hận đưa đồ cho cậu ta: "Chó má, thứ này cũng để tôi mua cho cậu nữa hả."

Chỉ tiện tay giúp bạn, có trời mới biết bây giờ tôi chán nản thế nào.

"Bao nhiêu tiền, để tôi chuyển trả cậu."

"Không cần đâu, người ta tặng đó."

Cậu ta khựng lại một lúc mới kịp phản ứng: "Ai tặng? Này Bạch Y, tôi nói cho cậu biết, nhìn đàn ông nhất định phải mở to mắt ra mà nhìn, cẩn thận kẻo bị ăn sạch đấy."

Cậu ta đúng là chu đáo, sao lúc cậu thịt người khác không nói như vậy đi?

Đồ đểu.

Tâm trạng tôi không tốt nên muốn ăn một bữa thật no nê. Tôi cầm thực đơn, chọn hai chiếc bánh pizza sầu riêng cỡ lớn.

Pizza trên bàn, tôi đang nóng lòng muốn ăn thử thì có mấy người bước từ bên ngoài vào.

Tôi thoáng thấy một người mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen và quần kaki màu xanh quân đội quen thuộc.

Luồng khí lạnh lẽo khiến ánh đèn ấm áp của nhà hàng trông tối đi.

Vu Khai mỉm cười vẫy tay với mấy người đó:

"Chào."

Bọn họ là đồng đội trong đội bóng rổ.

Bàn tay đang đặt trên chiếc pizza của tôi đóng băng luôn rồi.

Sau đó, Vu Khai còn mạnh dạn nói: "Ăn chung đi."

Tôi muốn đập chết cậu ta.

Mấy người kia cũng không khách sáo, lập tức túm tụm lại.

Nghiêm Dương đi chậm rãi, lúc anh tới, chỉ còn chỗ bên cạnh tôi là còn trống.

Anh rất tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi, nắm tay đặt lên bàn. Ngón tay trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ, toát ra hơi lạnh dưới ánh đèn. Ở ngón tay út còn có nốt ruồi nhỏ màu đen trông nổi bật.

Tôi đẩy hai chiếc pizza cỡ lớn trước mặt ra giữa bàn, nhưng thấy hơi gần nên tôi lại đẩy tiếp.

Đã bị anh hiểu nhầm là loại người không đứng đắn, không thể để anh phát hiện ra tôi ăn lắm nữa đâu.

Vu Khai nhướng mày, có mắt như mù đẩy lại cho tôi: "Làm gì thế? Cậu gọi thì cứ ăn đi, đừng để phí."

Nghiêm Dương gõ ngón trỏ lên bàn, cười nói: "Chậc, các cậu học tập sức ăn của người ta đi này, lúc chơi bóng đỡ phải chơi như chết đói."

Tôi chỉ muốn chết ngay thôi.

3.

Lần đầu tiên tôi gặp Nghiêm Dương là vào một buổi chiều lúc mới học năm nhất.

Gia đình ép tôi phải chọn ngành mà tôi không thích, nên tôi rất chán nản.

Trong khoảng thời nghỉ của đợt huấn luyện quân sự, tôi đi mua nước một mình.

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng đập vào đầu tôi.

Lực mạnh đến nỗi tôi cảm thấy đầu mình đang có những ngôi sao bay lơ lửng.

Quá mệt mỏi vì huấn luyện quân sự, hơn nữa còn có tâm lý tủi thân, tôi không kiềm được mà ngồi xuống bật khóc.

Một chàng trai đi đến trước mặt tôi: "Này, cậu khóc đấy à? Bạn học, xin lỗi cậu nhé, vừa rồi tôi không làm chủ được quả bóng, cậu có đau lắm không, tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé."

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu."

"Cậu không sao thật chứ?"

Tôi lại lắc đầu, ngước lên nhìn anh. Vóc người chàng trai rất cao, đường nét khuôn mặt góc cạnh ưa nhìn, mặc áo thi đấu màu xanh đậm, vì vừa mới chạy tới đây nên lồng ngực phập phồng. Ánh sáng trong mắt anh chuyển động, để lộ sự quan tâm kiên định mà ấm áp.

Tim tôi âm thầm nhảy lên.

Anh nhìn bộ đồng phục huấn luyện trên người tôi, mỉm cười: "À, em là sinh viên năm nhất phải không, anh là Nghiêm Dương, học khoa Máy tính, sau này nếu em gặp phải vấn đề gì có thể tới tìm anh."

Tôi bình tĩnh nhìn anh, ngẩn ngơ "dạ" một tiếng.

Trái tim nhăn nhúm bỗng phẳng đi nhiều.

Anh vỗ bóng chạy đi. Còn tôi lại nhớ kỹ anh chỉ vì câu nói "có vấn đề thì tới tìm anh".

Từ đó về sau, tôi cảm thấy ngôi trường này thuận mắt hơn nhiều.