Nam Thần Mua Tặng Tôi "Áo Mưa" FULL

Chương 10




Vừa sang năm mới, các khoa trong trường tất bật chuẩn bị cho tiệc mừng năm mới, đàn chị nghe tin tôi về nên đã mời tôi tham gia tiết mục

Thật vinh hạnh khi tôi được đứng vị trí trung tâm.

Poster đã được đăng lên bảng thông báo từ rất sớm.

Đường Đường trông thấy tôi thì vui tới mức hận không thể ăn thịt tôi. Tôi thấy cô ấy nắm tay Vu Khai, cũng hận không thể ăn thịt hai người họ.

Sao hai người này lại ở bên nhau?

Phản ứng đầu tiên của tôi là đánh Vu Khai.

"Bạn tốt của tôi mà cậu cũng dám, có tin tôi giết cậu không."

Vu Khai vừa chạy vừa kêu: "Cậu nghe tôi giải thích, là cô ấy làm tôi, cô ấy làm tôi mà..."

"Còn học được cách bịa chuyện cơ à, tôi hối hận vì đã không dạy dỗ cậu sớm hơn đó!"

Tôi đuổi theo cậu ta đến tận tầng dưới khu ký túc xá nam, sau đó vội vàng dừng lại, chết đứng tại chỗ.

Nghiêm Dương cứ thế xuất hiện trước mặt tôi không hề báo trước.

Vết thương của anh dường như đã khỏi hẳn, anh mặc đồng phục, trông rất đẹp trai, khí chất nổ bật.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã không thể rời mắt.

Đồng đội phía sau anh đẩy anh về phía sân bóng: "Nhanh lên nhanh lên, đến giờ rồi."

Tâm trạng tôi hơi phức tạp nên quyết định tạm tha cho Vu Khai, xoay người trở về.

Vừa đi vừa nghe thấy tiếng đám người đang thảo luận về cách chơi bóng, âm thanh ngày càng xa.

Năm mới đến gần, trường treo rất nhiều đèn màu, không khí tràn ngập niềm vui.

Tôi đi dạo trên con đường lấp lánh ánh sáng, suy nghĩ vẩn vơ.

Bỗng nhiên có ai đó nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào trong rừng cây.

Tôi không sợ.

Bởi vì tôi cảm nhận được hơi thở mát lạnh quen thuộc.

Hơi thở trên người Nghiêm Dương.

Trước một gốc cây to, anh bá đạo đè tôi lên thân cây, một tay chống bên tay tôi, con ngươi đen láy dán chặt vào tôi, giọng vẫn dễ nghe như trước: "Thấy tôi, sao em lại chạy?"

Hơi lạnh thấu xương quanh quẩn nơi chóp mũi, tôi nhất thời mê muội: "Em không chạy, em đi mà."

Nghiêm Dương chớp mắt, tức cười quay sang một bên: "Giỏi lắm."

Quay người, anh lãnh đạm hỏi: "Này, không phải em thiếu tôi một mạng, muốn báo đáp ân tình sao?"

"Anh muốn báo đáp thế nào?"

"Nghĩ ra rồi."

"Là gì?"

“Trả lại mạng cho tôi."

"Hả?!"

"Sao, không đồng ý à, vậy để tôi giảm yêu cầu xuống."

"Gì cơ?"

"Làm bạn gái tôi."

Tim tôi hẫng hai nhịp, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh: "Cái này cũng không được."

"Tại sao?"

Tôi cúi thấp đầu, nói trái lương tâm: "Em, không thích anh."

Tôi không xứng, chỉ biết gây phiền phức, anh xứng đáng với người tốt hơn.

Nghiêm Dương cười nhạt một tiếng, tới gần tôi.

Tôi lại vùi đầu xuống.

Anh mê hoặc nói, "Bạch Y, chúng ta đánh cược đi."

"Đánh cược gì?"

"Cược trong túi em đang có kẹo dâu."

Tôi theo bản năng che túi lại.

"Nếu có, chúng ta sẽ ở bên nhau, còn nếu không, tôi sẽ không nhắc lại."

Tôi trịnh trọng lắc đầu: "Không có." Rồi định chạy.

Anh giữ tôi lại, tôi cong người né tránh, sau đó hai chúng tôi ngã xuống bãi cỏ.

Hai tay tôi liều mạng bảo vệ túi áo. Anh dừng lại, bỗng nhiên bắt đầu cù tôi, tôi sợ nhột nên lập tức nhắm mắt chịu trận.

Con người có đôi lúc thật đáng sợ, một khi đã hình thành thói quen thì nó như liều thuốc an thần cho tim.

Đúng vậy, mặc dù tôi đã từ bỏ Nghiêm Dương, nhưng thói quen nhét kẹo dâu trong túi vẫn còn.

Anh đẩy tay tôi ra, lấy trong túi ra viên kẹo màu đỏ, anh khoe khoang huơ huơ trước mặt tôi, sau đó nằm xuống bên cạnh, bóc kẹo cho vào miệng: "Bạch Y, em xong rồi."

Tôi che lại mặt, cảm thấy mất hết mặt mũi.

Gió đêm thổi nhẹ, tiếng nhạc mừng năm mới vang khắp sân trường.

Nghiêm Dương xoay người, cầm lấy tay tôi.

Tôi có hơi uể oải: "Làm gì vậy?”

Ngón tay anh nhẹ nhàng cọ lên trán tôi, gương mặt nhuốm cảm xúc cách tôi ngày càng gần: "Đút kẹo."

(Hết)