04.
Tôi còn nghĩ là tôi và Nghê Thù sẽ mãi “không thân” như thế, cho đến khi tôi bế em mèo mà tôi giấu mẹ mua qua nhà Nghê Thù.
Mẹ tôi không cho tôi mua mèo, bà ấy nói là tôi cả thèm chóng chán lắm, bố và mẹ lại rất bận, nếu mua về thì sẽ không có ai chăm sóc nó cả.
Nhưng khi tôi thấy nhà bạn tôi mua một bé mèo con, vuốt ve nó vài lần là tim tôi tan chảy luôn rồi cho nên tôi đã lấy tiền tiêu vặt rồi giấu mẹ đi mua một em mèo mướp, nuôi nó ở trong phòng của mình.
Ban đầu tôi chỉ định nhân lúc bố mẹ vắng nhà thì thả em mèo ra ngoài một chút để hít thở không khí thôi, ai mà ngờ được nó chạy thẳng ra ngoài rồi lẻn vào nhà Nghê Thù luôn cơ chứ.
Cửa nhà Nghê Thù lúc đầu còn đang hé mở, bé mướp vừa mới lẻn vào thì cửa đã đóng sầm lại rồi.
Tôi đứng ngoài cửa mà hét lên: “Nghê Thù, Nghê Thù, cậu có ở nhà không? Mèo của tớ chạy vào nhà cậu mất rồi.”
Không ai trả lời, rõ ràng vừa rồi cửa còn mở hé mà, sao có thể không có người ở nhà được?
Chẳng lẽ Nghê Thù thấy em mèo của tôi đáng yêu quá nên muốn chiếm làm của riêng luôn hả.
Tôi dí mắt vào mắt thần trên cửa, cố gắng nhìn xem có thấy gì không.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía sau tôi: “Cậu đang làm gì đấy?”
Tôi quýnh quáng quá nên lảo đảo cả người, ngay khi tôi chuẩn bị khuỵu xuống thì Nghê Thù nắm lấy tay tôi.
“Đứng tử tế.”
“Ờm.”
Tôi vỗ vỗ ngực, lại nghĩ đến em mèo của mình vẫn còn đang trong nhà của Nghê Thù thì vội vàng nói: “Mèo nhà tớ chạy vào nhà cậu rồi.”
Sau lưng Nghê Thù đeo một tấm bảng vẽ lớn, trên tay áo còn dính ít màu vẽ, anh yên lặng nhìn tôi, sau đó không nói một lời mà bước tới, mở cửa bằng dấu vân tay, dẫn tôi vào nhà tìm mèo.
05.
Mèo mướp lì lắm, sau khi tìm khắp nhà thì tôi và Nghê Thù thấy nó trên quạt gió điều hòa ngoài ban công.
Mèo con sợ quá nên không dám gây ra tiếng động, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì em nó lại bắt đầu kêu meo meo.
Tôi vừa vội vừa lo: “Nghê Thù, Nghê Thù, chúng ta cứu mèo như thế nào bây giờ?”
Nghê Thù nắm lấy cổ áo sau lưng tôi: “Cậu đừng có sảy chân ngã xuống đấy, tớ đi tìm cái giỏ, lát để mèo trèo vào rồi kéo lên.”
“Đừng dọa nó.”
Tôi gật đầu, không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy ở Nghê Thù luôn có một sức mạnh làm tôi tin tưởng.
Không lâu sau Nghê Thù quay lại, anh ấy cầm theo một cái giỏ, buộc dây thật chắc vào tay cầm rồi từ từ thả cái giỏ xuống.
Cái giỏ nhẹ nhàng đáp xuống chỗ quạt gió điều hòa ở ngoài ban công, chả quan tâm em mèo nghe có hiểu không, tôi nằm bò ra bên cạnh Nghê Thù, ghé xuống nói với mèo con: “Miu Miu đừng sợ nha, Nghê Thù đến cứu em đó, không phải người xấu đâu, em mau chui vào giỏ đi. Nghê Thù là anh hùng từ trên trời giáng xuống…”
“Cậu đừng nói nữa.” Nghê Thù quay đầu lại khẽ nhìn tôi, vành tai anh đỏ ửng.
Tôi hơi ngạc nhiên, hóa ra lạnh lùng như Nghê Thù mà cũng biết ngượng cơ à.
Em mèo ngập ngừng thò một chân vào trong giỏ, như thể nó đã nhận được tín hiệu của chúng tôi và biết rằng chúng tôi đến để giải cứu nó, sau đó cả em mèo trèo gọn lỏn vào giỏ luôn.
Sau khi mèo con hoàn toàn nằm trong giỏ, Nghê Thù bắt đầu từ từ kéo dây, mỗi khi tay anh ấy cử động, trái tim tôi lại nhảy lên một cái.
May là cuối cùng thì em mèo cũng được giải cứu an toàn.
Nghê Thù đặt em mèo vào vòng tay của tôi, vẫn là cái điệu bộ lạnh lùng trầm lắng đó.
Tôi cảm ơn Nghê Thù rồi sau đó vui vẻ ôm con mèo và chuẩn bị về nhà.
06.
Không biết tại sao, vừa quay đầu lại, tôi dường như cảm nhận được sự cô đơn của Nghê Thù, nhà anh ấy cũng lớn như nhà tôi, nhưng anh ấy lại ở một mình với bảo mẫu.
Tôi nhìn em mèo trong lòng, lập tức hiểu ra anh ấy chắc là cũng muốn cưng nựng mèo con, cho nên tôi ôm lấy em mèo, cười nói: “Nghê Thù, cho cậu vuốt nó đấy, đừng ngại, cứ vuốt thoải mái, tớ hào phóng lắm.”
Nghê Thù nhướng mày, lông mi thật dài, giống như một chiếc quạt nhỏ.
Tôi thấy rõ sự thích thú trong mắt anh ấy, nhưng khi đầu ngón tay anh ấy sắp chạm vào con mèo, anh ấy liền rút tay về: “Tớ không thích mèo. Khương Tân Điềm, tớ không thích mèo một chút nào.”
Tôi sững người ngay tại chỗ, thế mà anh ấy lại tự nói là bản thân không thích mèo.
Tôi chớp mắt, không tin nổi.
Tôi ôm em mèo lại và xoa đầu nó thật dịu dàng.
Ôm mèo trong tay, vừa mới bước ra khỏi nhà Nghê Thù thì tôi bắt gặp mẹ tôi trở về.
“Điềm Điềm, sao con lại ở nhà Tiểu Nghê thế?” Mẹ tôi phát hiện ra tôi rồi.
Đầu tôi ong ong, mặc dù vẫn đang ở ngoài cửa nhưng người tôi đã với vào trong nhà: “Con qua hỏi bài Nghê Thù ạ.”
“Vậy hả Nghê Thù, ha ha ha…”
Đôi mắt mẹ tôi đầy hoài nghi.
Tôi giật giật áo Nghê Thù, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Sau đó tôi nghe thấy Nghê Thù “vâng” một tiếng.
Trái tim đang bị bóp nghẹt của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
07.
Vì lẽ đó mà tôi chỉ đành năn nỉ Nghê Thù cho tôi gửi nuôi nhờ em mèo ở nhà anh ấy.
Tần suất tôi qua nhà Nghê Thù càng ngày càng nhiều.
Mặc dù trông Nghê Thù có vẻ khá miễn cưỡng nhưng tôi phát hiện ra chỉ cần tôi năn nỉ anh ấy thì anh ấy sẽ mềm lòng ngay.
Tôi không biết nguyên nhân vì sao, mỗi lần tôi định đón mèo con về thì mẹ tôi lại xuất hiện, cho nên mèo con tôi nuôi nay đã bị Nghê Thù chiếm lấy nửa tháng rồi.
Nghê Thù chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều, anh ấy đưa mèo con đi tiêm, mua thức ăn cho mèo, mua đồ chơi cho mèo con, mèo con ở trong nhà anh ấy thoải mái hơn nhiều so với trong phòng ngủ của tôi.
“Nghê Thù, hay là em mèo này giao cho cậu luôn nhé.” Mặc dù tôi hơi không nỡ, nhưng anh ấy giống chủ của nó hơn tôi nhiều.
Con mèo con nằm trên người tôi, đuôi quấn quanh cánh tay Nghê Thù.
Nghê Thù nhíu mày: “Không được, đây là mèo của cậu mà.”
Tôi “ờm” một tiếng, trong lòng nghĩ hay là bây giờ đi tìm mẹ tôi thú nhận chuyện này nhỉ.
Nhưng ai ngờ giây tiếp theo lại nghe được Nghê Thù nói: “Mèo vẫn là của cậu, nhưng cậu có thể để nó ở nhà tớ, tớ sẽ giúp cậu nuôi nó.”
Tôi vừa nghe xong câu này thì mặt mày tươi rói lên, quay sang ôm lấy Nghê Thù: “Nghê Thù, cậu thật là tốt!”
Tai Nghê Thù lại đỏ bừng rồi.
Nhà Nghê Thù có mèo của tôi, lại còn có cả đồ ăn vặt nhập khẩu ăn mãi không hết, quan trọng nhất là thành tích của Nghê Thù rất tốt, luôn đứng đầu lớp cho nên sau giờ học tôi hay đến nhà anh ấy để làm bài tập.
Nhờ em mèo mà mối quan hệ của tôi và Nghê Thù đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Tôi cũng thể hiện rõ quan điểm của mình, lì xì của Tết năm nay nhất định không cống nộp cho mẹ nữa, tôi sẽ dành toàn bộ tiền lì xì để mua đồ ăn cho mèo con.
Nghê Thù ngồi trước bàn nghiêm chỉnh làm bài tập, anh ấy còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi, chỉ ừ ừ cho có lệ.
Thôi được rồi, thực sự thì tôi cũng không chắc là sẽ thắng được mẹ.
Đôi lúc tôi ghen tị với Nghê Thù và sự tự do của anh ấy, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ của anh ấy cả, mẹ tôi dặn là trước mặt Nghê Thù thì đừng nhắc đến bố mẹ anh ấy.
08.
Điều thực sự khiến mối quan hệ của tôi và Nghê Thù tiến một bước lớn là vào một buổi sáng nọ.
Mẹ tôi làm bánh trứng và bảo tôi mang một cái qua tặng cho Nghê Thù.
Bởi vì tôi thường xuyên đến nhà anh ấy, mỗi lần đứng ngoài gọi Nghê Thù ra mở cửa thì anh ấy cứ kêu là phiền nên lưu lại dấu vân tay của tôi để tự mở cửa nhà luôn.
Tôi dùng dấu vân tay để mở cửa vào nhà, nhà anh ấy là bếp mở, vừa bước vào cửa là thấy bếp luôn, trong bếp có mỗi dì bảo mẫu của Nghê Thù.
Tôi định chào dì ấy thì thấy dì ấy bỏ loại mà Nghê Thù hay uống vào trong túi của mình, sau đó lấy ra một cái chai rỗng và hộp sữa giảm giá hay bán ở siêu thị tiện lợi dưới nhà.
Dì ấy mở hộp sữa giảm giá ra rồi đổ vào cái chai rỗng, sau đó vặn chặt nắp lại.
Mãi một lúc tôi mới hiểu ra, dì ấy đang “treo đầu dê, bán thịt chó”.
Lấy sữa đắt tiền đi, còn để cho Nghê Thù uống sữa giảm giá.
Lúc đó tôi còn nhỏ, chưa trải sự đời, vì tức quá nên tôi hét ầm cả lên: “Dì đang làm gì thế? Sao lại đổi sữa của Nghê Thù? Dì là kẻ trộm!”
Dì bảo mẫu vội cuống cả lên, vừa thấy tôi thì lập tức lấy mấy viên kẹo ra định mua chuộc tôi.
Nhưng tôi làm gì mà dễ bị mua chuộc như vậy chứ, tôi lớn tiếng gào lên: “Cháu thấy hết rồi, dì lén đổi sữa của Nghê Thù.”
Dì ấy thấy nói với tôi như nước đổ đầu vịt nên muốn động chân động tay bắt tôi im miệng.
“Mày nói bậy bạ gì thế hả con nhóc chết tiệt kia? Con mắt nào của mày thấy tao trộm sữa hả? Sữa của Nghê Thù ở ngay kia kìa.”
Nghê Thù nghe thấy tiếng ầm ĩ thì liền vội vã lao ra khỏi phòng.
Trông anh ấy có vẻ đang không được khỏe, mặt đỏ bừng một cách bất thường, ngay lúc bảo mẫu đang định giáng cho tôi một bạt tai thì Nghê Thù đã chạy tới rồi ôm tôi vào lòng.
“Chát” một tiếng, cái bạt tai đó giáng thẳng vào một bên mặt của Nghê Thù.
“Nghê Thù, Nghê Thù!”
Bảo mẫu khỏe lắm, một cái bạt tai kia giáng vào Nghê Thù làm anh ấy ngã sang một bên theo quán tính, tôi sợ hết hồn luôn.
Tiếng động ở đây ồn ào đến nỗi mẹ tôi đang làm bánh trứng ở nhà cũng phải giật mình.
Sau đó hiện trường hỗn loạn luôn, mẹ tôi thấy tôi và Nghê Thù bị bắt nạt thì lập tức cầm cái xẻng múc cơm liều mạng với bảo mẫu luôn.