Năm Tháng Bên Anh FULL

Chương 4



11.
Sau sự cố bảo mẫu vừa rồi thì Nghê Thù đã bắt đầu học võ và Taekwondo, mẹ tôi cũng đăng ký cho tôi học cùng.

Các tế bào vận động của tôi gần như không tồn tại, mỗi cuối tuần đến phòng tập là tôi lại cảm thấy nặng nề như sắp nhảy xuống mồ đến nơi rồi.

Tôi nghĩ Nghê Thù còn kém hơn cả tôi, bị Taekwondo dập cho không biết bao nhiêu lần luôn.

Nghê Thù thực sự rất thông minh, không chỉ giỏi học mà còn giỏi cả thể thao, lúc tôi còn đang ù ù cạc cạc luyện các kỹ năng cơ bản thì anh ấy đã đại diện võ đường để ra ngoài thi đấu.

Sư phụ ở võ đường kêu Nghê Thù kèm cặp cho tôi.

Nghê Thù: “Khương Tân Điềm, cậu nghiêm túc chút xem nào.”

Nghê Thù đến sửa tư thế cho tôi.

“Nghê Thù, hay là phần này cậu học cùng tớ luôn đi.”

Nghê Thù bất đắc dĩ nhìn tôi, búng trán tôi một cái: “Cậu lười quá đi.”

Tôi ngồi thụp xuống đất, ôm lấy chân của Nghê Thù: “Nghê Thù, anh Nghê à, anh ơi, dù sao thì chúng ta cũng không xa nhau đâu mà, cậu học giỏi một chút, tớ học kém một chút cũng không sao đâu, cậu thấy đúng không nào?”

“Dù sao thì cậu cũng bảo vệ được tớ mà.”

“Ừm.”

Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Nghê Thù, sao anh ấy lại “ừm”?

Chẳng giống Nghê Thù tí nào.

Ngay lúc tôi đang chuẩn bị nhảy cẫng lên lên vì sung sướng thì Nghê Thù lại nói tiếp: “Ừm, nghĩ cùng đừng có nghĩ.”

Tôi: “...”

12.
Vì để không mềm lòng với tôi mà Nghê Thù đã xin sư phụ đổi người kèm tôi thành một đàn chị, đàn chị 36 độ mà mở miệng câu nào là âm độ câu đấy, chị ấy lạnh lùng cứ như một đồ tể mổ cá mấy chục năm vậy.

Cứ đến chiều tối là tôi cảm thấy toàn thân mình kiệt sức.

Trăng sao thưa thớt, tôi và Nghê Thù xuống xe.

“Nghê Thù, tớ mệt quá, không cử động nổi nữa rồi.”

Nghê Thù nhìn tôi một cái rồi sau đó ngồi xổm trước mặt tôi: “Lên đi.”

Tôi nhìn thấy Nghê Thù khom lưng trước mặt tôi thì tôi sung sướng nhảy lên, cánh tay anh luồn qua chân tôi, còn tôi thì ôm lấy cổ anh.

Nghê Thù đeo chiếc ba lô màu vàng gừng của tôi ở trước ngực, kế bên còn có bình nước màu hồng của tôi, còn tôi thì nằm trên lưng anh.

“Nghê Thù, cậu thật là tốt.” Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, hai tay ôm lấy cổ Nghê Thù, dụi dụi vào cổ anh, sau đó đầu tựa vào đầu anh mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nghe thấy tiếng nói của Nghê Thù: “Khương Tân Điềm, không thì tớ vẫn phải bảo vệ cậu mà.”

Nhưng tôi buồn ngủ quá, không mở nổi mắt nữa, mấy câu này của Nghê Thù tôi chỉ có thể nghe thấy từ trong mơ thôi.

13.
Tôi phát triển tương đối sớm, tiểu học là đã có kinh nguyệt rồi.

Trùng hợp là lúc đó bố mẹ tôi đang đi sang tỉnh khác để mừng kỷ niệm ngày cưới, trong nhà còn mỗi Nghê Thù thôi.

Mẹ tôi vốn gọi bà nội đến chăm sóc chúng tôi vài ngày, nhưng bà vẫn chưa đến.

Lần đầu tiên đúng là khiến tôi sợ hãi một phen, mặc dù trước đó đã biết mấy kiến thức liên quan đến nó rồi nhưng lần đầu xuất hiện như thế này thực sự khiến tôi không ngờ được.

Tôi ngồi xổm trong nhà vệ sinh và hét lên với Nghê Thù đang ở bên ngoài: “Nghê Thù, Nghê Thù, tớ sắp chết rồi, tớ tiểu ra máu, hu hu hu…”

Nghê Thù đang dọn dẹp cũng bị tôi dọa cho một trận, gõ cửa nhà vệ sinh ầm ầm: “Khương Tân Điềm, cậu sao thế? Cậu mau ra ngoài đi, tớ đưa cậu đi viện.”

“Cậu đau ở đâu, mau nói cho tớ biết đi, đừng sợ.”

“Bụng tớ đau.”

“Đau lắm à? Vậy để tớ gọi xe cấp cứu.”

Tôi thấy trước cửa nhà vệ sinh không còn bóng dáng của Nghê Thù nữa, chắc là anh ấy nên đi gọi xe cấp cứu rồi.

Đau bụng…Tôi chợt bừng tỉnh, triệu chứng này giống như đến kỳ mà mẹ tôi đã nói qua.

“Nghê Thù, Nghê Thù, không cần gọi xe cấp cứu đâu, kinh nguyệt của tớ đến rồi.”

Ai mà biết được lúc quay lại thì Nghê Thù đã bình tĩnh lại rồi: “Tớ biết rồi.”

Bởi vì anh ấy mới vừa từ chị tổng đài biết được cái này của tôi không phải là bệnh gì nặng cả, chỉ là kỳ kinh nguyệt đầu tiên của con gái mà thôi.

Nghê Thù đi mua băng vệ sinh cho tôi. Tôi ở nhà đợi anh ấy.

Lúc Nghê Thù đưa băng vệ sinh cho tôi qua khe cửa thì anh ấy còn đưa luôn cả cái máy tính bảng của mình nữa, trên đó đang phát video hoạt hình về kiến thức sinh lý học, video dừng đúng đoạn chỉ cách sử dụng băng vệ sinh.

14.
Tôi thay băng xong đi ra ngoài thì Nghê Thù đã ở trong bếp đun sẵn nước đường đỏ rồi.

Tôi cuộn người trên sô pha như một con tôm nhỏ, nhìn bóng lưng bận rộn của Nghê Thù, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả.

Nghê Thù mà là anh trai của tôi thật thì tốt biết bao.

“Mau uống đi, uống nóng mới tốt.”

Không biết từ khi nào, dường như Nghê Thù đã cao hơn trước, so với trước đây thì anh ấy cao hơn rất nhiều.

“Nghê Thù, cậu còn đáng tin cậy hơn cả mẹ tớ nữa.” Tôi vừa uống nước đường vừa lẩm bẩm.

Nghê Thù đi rót thêm một bình nước nóng khác nữa và đặt vào trong ngực tôi: “Khương Tân Điềm, dì rất tốt.”

Nghê Thù luôn luôn như vậy, nói chuyện nghiêm túc, giống như một ông già.

“Đương nhiên tớ biết là mẹ tớ rất tốt rồi. Nhưng nếu không có mẹ ở đây thì cậu là tốt nhất.” Tôi cười nịnh nọt, chạy tới ôm eo Nghê Thù, để Nghê Thù giúp tôi rửa bát.

Nghê Thù bất lực nhìn tôi, cầm lấy cái bát.

Sau khi mẹ tôi trở về, bà nghe thấy hai chúng tôi suýt nữa gọi xe cấp cứu đến thì vô tâm mà cười ra tiếng ngỗng kêu luôn.

Nhưng thấy Nghê Thù chăm sóc tôi tốt như vậy thì mẹ tôi hết lời khen ngợi Nghê Thù, nói anh ấy là con nuôi, thông minh lại giỏi giang.

Cứ như hận không thể tâng Nghê Thù lên tận trời xanh vậy đó.

Tôi âm thầm giật giật góc áo Nghê Thù: “Nghê Thù, năm tớ ba tuổi mẹ tớ cũng lừa tớ như vậy đó, để tớ làm phục vụ bưng trái cây và lau sàn nhà cho mẹ.”

“Nghê Thù, đừng để bà ấy ABC cậu nhé.”

“À không, CPU chứ nhỉ.”

Nghê Thù đeo tạp dề và lấy khăn ra lau bàn, anh ấy nhìn tôi, bất lực lên tiếng: “Khương Tân Điềm, có phải ý cậu muốn nói là *PUA không?”

*PUA là một từ mang sắc thái tiêu cực, dễ hiểu là tẩy não, thao túng tâm lý đối phương.

Tôi: “À đúng đúng.”

15.
Nghê Thù rất thông minh, đầu óc nhanh nhạy lắm, thật ra thì tôi chỉ học cùng lớp với anh ấy được một năm thôi. Sau đó anh ấy bắt đầu con đường điên cuồng học vượt cấp.

Cứ dăm bữa nửa tháng là anh ấy lại học vượt, tôi mới học cấp 2 thì anh ấy đã lên cấp 3 rồi.

Nhưng vẫn may là chúng tôi vẫn học chung trường, chỉ là tôi học cấp 2 còn anh ấy thì học cấp 3.

Trường cấp 2 tan học sớm hơn, mỗi ngày sau giờ tan học thì tôi đều ngồi lại lớp để làm bài tập về nhà, đợi Nghê Thù cùng về chung.

Sau khi lên cấp 2 thì tôi và Nghê Thù tự bắt xe buýt để về.

Từ Đông sang Xuân, tôi cùng Nghê Thù ngắm nhìn phong cảnh hai hai bên đường dọc theo tuyến xe buýt chạy.

Nghê Thù đã quen với việc hồi còn nhỏ bị tôi đàn áp rồi nên bây giờ anh ấy ngoài việc đeo cặp sách của chính mình thì còn xách luôn cả cặp cho tôi.

Lúc đầu tôi vẫn còn thấy việc này chả có vấn đề gì cả.

Cho đến một ngày, khi Nghê Thù và tôi đang đợi xe buýt, chúng tôi tình cờ gặp một nhóm nam sinh cùng lớp với anh ấy.

“Ui chao, bạn học nhỏ lại chăm sóc cô vợ nhỏ đấy à.”

“Còn chưa bao nhiêu tuổi mà đã tính đến việc cả đời rồi cơ đấy. Không chỉ đứng đầu bảng mà còn có cả bạn gái nhỏ luôn rồi.”

Nghê Thù lặng lẽ giấu tôi sau lưng anh ấy, lạnh lùng nói: “Giữ miệng của cậu sạch sẽ chút đi.”

Mặc dù Nghê Thù nhỏ hơn họ vài tuổi nhưng vóc dáng của anh ấy không hề kém cạnh họ chút nào, anh ấy lại từng luyện Taekwondo và võ nữa nên tôi cũng không quá lo lắng.

“Nghê Thù, cố lên, em sẽ không kéo chân anh đâu.” Tôi nhận lấy cặp sách từ tay anh ấy, khôn ngoan trốn sang một bên.

Nghê Thù: “...”

Nhưng dù sao thì tôi cũng không thực sự có ý định bỏ Nghê Thù lại đâu, bên kia đông người thế cơ mà.

Tôi đang định tìm xem có viên gạch nào vừa ý không thì bất ngờ thầy chủ nhiệm trường cấp 3 đi ngang qua, trong nháy mắt đối phương ngừng chiến luôn.

16.
Nhưng mà sau sự việc lần đó thì trong trường lan truyền tin đồn tôi và Nghê Thù yêu sớm.

Mãi sau này tôi mới hiểu được đạo lý *“Tam nhân thành hổ”, đó cũng là lần duy nhất tôi xa cách với Nghê Thù.

*“Tam nhân thành hổ”: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ tin đồn lặp đi lặp lại trở thành sự thật.

Thời gian đó, tôi chơi thân với một bạn học trong lớp tên là Lâm Vi Vi, cô ấy toàn lúc thì cố tình lúc thì vô ý kêu tôi tránh xa Nghê Thù ra.

“Khương Khương, mấy anh chị lớp trên đồn là cậu và Nghê Thù yêu sớm, có thật không đấy?”

Tôi cũng không biết vì sao mình đột nhiên đỏ mặt, sau đó không biết làm sao nên vội vàng phản bác: “Đương nhiên không phải.”

Lâm Vi Vi thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi, mẹ tớ không cho tớ chơi với người yêu sớm đâu.”

Tôi “ồ” một tiếng, đầu óc lại bay lên tận trên mây.

Nói ra thì thật là xấu hổ, hồi đó tôi còn nằm mơ thấy mình kết hôn với Nghê Thù nữa, tỉnh dậy thì tôi thấy tội lỗi vô cùng, tôi luôn coi Nghê Thù là anh trai mà, lúc đó không biết nên đối diện với anh ấy như thế nào cả.

Tôi dường như bắt đầu có nhận thức về giới tính, chỉ khi ở cùng với các bạn nữ thì tôi mới có cảm giác an toàn, tôi không tự chủ được mà bắt đầu tránh xa Nghê Thù.

Tan học thì tôi cũng cùng Lâm Vi Vi về nhà, không đợi Nghê Thù nữa, mẹ tôi còn tưởng là chúng tôi có mâu thuẫn gì.

“Điềm Điềm, con với Nghê Thù sao thế?”

Tôi lơ đãng cắn một miếng bánh bao: “Không có gì ạ.”

Tôi vừa ăn xong thì Nghê Thù cũng chạy bộ buổi sáng về.

“Đồ ăn sáng của anh ở trong nồi ý.” Tôi nói.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, quay đầu nhìn tôi: “Khương Tân Điềm, rốt cuộc thì anh đắc tội gì với em thế hả?”

Tôi lắc đầu: “Không có.”

“Thế chỉ đơn giản là em ghét anh thôi à?”

Đột nhiên trong lòng tôi nhói đau, câu nói trong cổ họng còn chưa kịp phát ra thì Nghê Thù đã xoay người rời đi.

Làm sao mà ghét được chứ? Hình như tôi đã thích Nghê Thù mất rồi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi phát hiện trong tiểu thuyết ngôn tình mà tôi lén đọc, thì gương mặt nhân vật hiện lên toàn là mặt Nghê Thù.

Tôi không dám kể cho ai bí mật nho nhỏ đó.

Thậm chí tôi còn chẳng dám thừa nhận.

Nghê Thù chuyển về sống ở căn nhà đối diện, lý do nói với mẹ tôi là gần đây bài tập về nhà rất nhiều, cần môi trường yên tĩnh để học bài.

Lý do này không sai, nhưng nó chả lừa được ai cả.