Năm Tháng Bên Anh FULL

Chương 6



21.
Cuối cùng thì tôi cũng thi vào được trường cấp ba mà tôi mong muốn.

Nhưng không có Nghê Thù bên cạnh làm tôi thấy trống trải quá.

Tôi nghĩ, có lẽ vì không có bóng anh bên cạnh trên đường đi học và trên đường về nhà, không có ai xách cặp cho tôi, cũng không có ai nóng lòng nghe tôi kể những chuyện vụn vặt ở trường.

Nhưng dù Nghê Thù có bận như thế nào thì mỗi tối cũng đều gọi video call cho tôi.

Có lúc thì chúng tôi ai làm bài nấy, có lúc thì anh ấy lại giảng bài cho tôi.

Tôi hỏi Nghê Thù, giáo viên nói lên đại học rồi thì sẽ được thoải mái hơn, có đúng như vậy không.

Anh ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói: “Khương Tân Điềm, đợi em thi được rồi hẵng nói.”

Sau khi lên cấp 3, môn nào môn nấy độ khó tăng lên gấp mấy lần, việc học của tôi dần trở nên chật vật.

“Nghê Thù, nếu em không thi được vào trường của anh thì phải làm sao đây?

“Vậy thì thi vào cùng một thành phố.”

“Thế nếu không thi được vào cùng một thành phố thì sao?”

“Thì thi vào trường trong thành phố mà em có thể đậu là được.”

Đột nhiên tôi không vui: “Nghê Thù, anh không muốn em đến tìm anh à?”

Tôi biết là tôi có vẻ hơi vô lý, nhưng anh ấy là Nghê Thù mà, Nghê Thù luôn thiên vị tôi.

Ở bên kia camera, Nghê Thù đặt bút xuống, ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi: “Nếu em thi trượt thành phố anh ở thì anh sẽ đi tìm em.”

Tôi tưởng Nghê Thù nói vậy để an ủi tôi thôi, thế mà cuối tuần anh ấy đã mua vé máy bay bay về thật.

Sau đó, lúc anh ấy đưa tôi ra ngoài thì tìm một máy ATM rồi mở cho tôi xem số dư trong thẻ ngân hàng của anh ấy.

“Nghê Thù, anh lấy tiền ở đâu mà nhiều thế?”

“Tiền học bổng và tiền đi làm thêm.” Nghê Thù cười nói.

“Vậy nên đồ nhóc con như em đừng có nghĩ linh tinh nữa, nếu số tiền này vẫn không đủ để bốn năm đại học mua vé máy bay về tìm em thì anh sẽ kiếm thêm nhiều tiền hơn.”

Tôi bất ngờ lao tới, ôm lấy eo anh: “Nghê Thù, anh thật là tốt.”

Tôi vẫn đối xử với Nghê Thù y như lúc nhỏ, nhưng tai của Nghê Thù lại đỏ bừng lên, sau đó anh ấy kéo tôi vào trong buồng máy ATM rồi đóng cửa lại.

Tôi ngước lên nhìn và hỏi anh ấy: “Sao thế?”

“Thầy trưởng khoa chuyên thích bắt học sinh yêu sớm.”

Tôi nghe xong thì vội nép mình vào vòng tay của Nghê Thù.

Sau đó mới ngẫm ra, Nghê Thù…nghĩ là chúng tôi đang yêu nhau đấy à?

Vừa nghĩ đến điều này là tim tôi lại đập thình thịch liên hồi.

22.
Trước khi lên lớp 11, cuộc đời tôi luôn thuận buồm xuôi gió, tôi đã từng nghĩ mình sẽ tiếp tục được suôn sẻ như vậy.

Cho đến khi tôi bị một trận bệnh nặng.

Vì phải uống thuốc nội tiết tố trong thời gian dài nên cơ thể tôi sưng phù hết cả lên.

Năm lớp 11 chia ban, tôi được chia vào lớp mới, vẫn chưa quen lắm, tôi cố gắng đến làm quen với các bạn xung quanh chỗ ngồi của mình nhưng không ai để ý đến tôi cả.

Lúc đầu thì tôi cũng chẳng để ý gì, chỉ ngồi im ở chỗ của mình thôi.

Mãi sau này thái độ của họ càng lộ rõ, lúc phát sách mới chỉ có sách phát cho tôi là cũ.

Họ mang đồ ăn ở căng tin lên ăn ở bàn tôi, để lại một bàn đầy cơm và dầu mỡ vương vãi.

Tôi không nhịn nổi nữa, nhưng lại không tìm được ai là chủ mưu.

Bọn họ cứ như một đội bóng đoàn kết, đẩy tôi ra ngoài, bắt đầu hết lần này đến lần khác chèn ép tôi.

Cho đến một hôm, tôi tận mắt chứng kiến ​​một bạn nam trong lớp lấy bài thi của tôi để lau vết dầu mỡ.

Tôi tức điên lên, giật lại tờ bài thi trên tay cậu ta rồi lấy ra một cuốn sách dày cộp, đánh vào tay cậu ta.

Cậu ta sững sờ trong giây lát, như thể cậu ta không ngờ được rằng tôi sẽ phản kháng lại, sau đó cậu ta tát tôi một cái.

Hai chúng tôi vật lộn với nhau luôn, nhưng sức con trai lớn hơn tôi rất nhiều, cậu ta lại còn có đồng bọn nữa.

Tôi thảm bại luôn.

Sau lần này, tôi đã hoàn toàn chọc giận họ rồi.

Họ bắt nạt tôi còn ghê gớm hơn trước.

Điểm số của tôi cũng bắt đầu trượt dốc.

Mẹ tôi đã đến trường tìm gặp thầy cô, tìm gặp phụ huynh trong lớp, thậm chí hằng ngày còn đến đưa đón tôi đi học, chuyển lớn cho tôi, nhưng vẫn có những lúc khó đề phòng.

Tôi bị người ta đẩy vào hố cát, tóc dính đầy keo và bã kẹo cao su.

Lớp thể dục rất đông người, đợi đến lúc tôi trèo lên được thì cũng không tìm ra ai là người đã đẩy mình.

Tôi tập tễnh đến tiệm cắt tóc để xử lý, không muốn mẹ phải lo lắng.

Tôi không thể chống lại đám người đó, tôi chỉ đành làm một kẻ đào ngũ.

Tôi đã tính đến chuyện chuyển trường rồi.

23.
Chưa tan học thì tôi đã ra khỏi trường.

Chưa kịp bước vào tiệm cắt tóc thì trước mặt tôi đã xuất hiện một bóng hình.

Tôi ngẩng đầu lên, đồng tử co rút dữ dội, nhìn Nghê Thù trước mặt, mũi đột nhiên cảm thấy cay xè.

Bị đẩy vào hố cát tôi không khóc, bị thả côn trùng vào người không khóc, bài thi bị xé nát cũng không khóc, nhưng vừa nhìn thấy Nghê Thù thì tôi lại không kìm được nước mắt.

Nghê Thù muốn đến ôm tôi, nhưng tôi lại lùi lại một bước, người tôi dính đầy cát, trên đầu còn dính keo và kẹo cao su.

“Bẩn lắm, anh đừng tới đây.”

Nghê Thù không nghe lời tôi, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Không bẩn.”

Lúc ông chủ tiệm cắt tóc nhìn thấy tôi thì trong mắt ông ta hiện ra vẻ ghét bỏ và buồn nôn.

Nhưng vì làm ăn mà, ông ta không nói gì hết, chỉ bảo là vừa cắt vừa gội thì giá sẽ cao hơn.

Nghê Thù cau mày, không nói gì, sau đó quay người dẫn tôi đi sang một tiệm khác.

Nghê Thù không để ông chủ làm mà đích thân gội đầu cho tôi, gội xong sạch sẽ thì lại nhờ ông chủ cắt tóc.

Tóc tôi đột nhiên ngắn đi rất nhiều, tôi nhìn mình trong gương mà hơi hốt hoảng.

Nghê Thù xoa đầu tôi, ánh mắt nghiêm túc: “Khương Tân Điềm, anh về rồi đây, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa đâu.”

Tôi cố gắng cong khóe miệng lên, nhưng nước mắt không khỏi rơi xuống.

Tôi không ngờ được là Nghê Thù sẽ thôi học, lại còn đến thương lượng với trường cấp 3 của tôi, kiếm một chỗ ngồi trong lớp tôi.

Nghê Thù lại một lần nữa trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Bố của Nghê Thù ở đâu đó nghe tin anh bỏ học đại học quay lại cấp ba nên tới làm ầm ĩ.

Nghe nói Nghê Thù và bố gây gổ, động tay động chân một trận, cắt đứt quan hệ cha con.

Cuối cùng thì bố tôi cũng đi công tác về rồi.

Nửa đêm tôi bị khát nước nên tỉnh giấc, định ra ngoài uống nước thì trong phòng khách có tiếng động.

Tôi đẩy cửa ra, bố tôi và Nghê Thù đang uống rượu trong phòng khách.

Bố tôi nói: “Chăm sóc Điềm Điềm không phải là trách nhiệm của cháu. Mẹ nó và chú sẽ không bỏ qua những uất ức mà nó phải chịu ở trường đâu, đám người đó nhất định sẽ phải trả giá.”

“Cháu và bố rơi vào bế tắc như vậy, sau này e là lúc cần mà liên lạc lại với ông ấy để kiếm mối quan hệ thì sẽ khó khăn lắm đấy.”

“Nghê Thù, cháu suy nghĩ cho kỹ đi. Thân là bố của Điềm Điềm, chú nhìn thấy cháu quan tâm chăm sóc nó như vậy thì rất vui, nhưng bao nhiêu năm qua chú cũng coi cháu như con ruột của mình vậy, tương lai của cháu cũng rất quan trọng.”

Nghê Thù: “Chú ơi, không cần bàn thêm nữa đâu ạ, cháu biết rất rõ cháu muốn gì, Điềm Điềm được tốt đẹp quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào vòng tay.

24.
Sau đêm đó, tôi càng quyết tâm phải khá hơn trước và được nhận vào trường đại học của Nghê Thù.

Tôi phải chăm chỉ hơn, trở nên tốt đẹp hơn, bởi vì những người yêu thương tôi đang chờ đợi tôi, tôi không thể làm họ thất vọng được.

Tôi phối hợp với phác đồ điều trị của bác sĩ, buổi sáng cùng Nghê Thù chạy bộ, dần dần, cuối cùng tình trạng của tôi cũng cải thiện được một chút.

Thứ hai, tôi đi học trở lại, cô nàng hoa khôi của lớp mà hay bắt nạt tôi đã cắt tóc ngắn rồi.

Bình thường thích làm đẹp lắm, đi học còn lén trang điểm, nay lại đội mũ.

Trong giờ giải lao của tiết thể dục, có người va vào cô ta nên chiếc mũ trên đầu cô ta rơi xuống, ánh mắt từ mọi người bên cạnh khiến cô ta hoàn toàn suy sụp, tóc bị cắt rất ngắn, có chỗ còn dính từng mảng vào với nhau, da đầu chỗ xanh chỗ tím.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta.

Lúc cô ta đi ngang qua tôi, trong mắt cô ấy hiện lên sự hận thù: “Khương Tân Điềm, cậu sẽ gặp quả báo thôi.”

Tôi bật cười: “Cậu thế này, không phải là quả báo của những việc cậu đã làm trước đây à?”

Toàn thân cô ta run rẩy, cuối cùng đến phòng giáo vụ để làm thủ tục thôi học.

Sau đó, những kẻ bắt nạt tôi, từng người một bắt đầu gặp xui xẻo.

Bệnh tình của tôi ngày càng thuyên giảm, sau khi ngừng thuốc và tập thể dục hàng ngày, cân nặng của tôi cũng giảm theo từng ngày.

Hồ sơ sinh viên của Nghê Thù vẫn còn ở trường đại học, kinh nghiệm truyền kỳ của anh ấy vẫn còn vang dội, đôi lúc giáo viên sẽ nhờ anh ấy giảng bài cho chúng tôi.

Có một buổi chiều, Nghê Thù nói là bận chút việc nên không đến trường được, anh ấy bảo tôi là tan học thì chờ anh ấy.

Tan học rồi, chờ chán quá nên tôi băng qua đường đối diện trường mua bánh gạo chiên ăn, định mua xong tôi sẽ quay lại trường đợi anh.

Nhưng trong lúc chờ bánh gạo thì tôi nhìn vào con hẻm bên trong.

Chỉ nhìn một cái thôi mà đồng tử của tôi co rút dữ dội như bị kim đâm.

Vương Kỳ chính là nam sinh đầu tiên bắt nạt tôi.

Nghe nói cậu ta có một người anh giang hồ nên tác oai tác quái trong lớp, không ai dám động vào cậu ta.

Vương Kỳ khập khiễng đi về phía góc đường, nhưng chưa kịp bước được hai bước thì đã ngã xuống.

Một cánh tay duỗi ra từ phía sau cậu ta, rồi kéo chân cậu ta lại.

Tôi vô cùng kinh hãi, người đứng sau Vương Kỳ cuối cùng cũng lộ diện.

Dù anh đội mũ che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mỗi chiếc cằm nhưng tôi vẫn nhận ra Nghê Thù.

Đó là một Nghê Thù mà tôi chưa từng thấy, anh đội một chiếc mũ màu đen, toàn thân đầy địch ý, anh nhìn Vương Kỳ như nhìn một con chó.

Tôi vội quay đi, sợ Nghê Thù nhìn thấy tôi.

Tôi không ăn bánh gạo nữa, chạy ngược ra cổng trường, tim vẫn đập thình thịch.

“Đi nào, Khương Tân Điềm, về nhà thôi.”

Nghê Thù đột nhiên xuất hiện, anh không đội mũ, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn phơi dưới ánh nắng, không nhìn ra một chút vẻ lạnh lùng nào của vừa nãy.

Tôi ngây người mà trả lời: “Vâng.”

Ai cũng đều có nhiều mặt khác nhau, ai cũng đều có những bí mật, nhưng dù Nghê Thù có ra sao thì tôi biết, tấm lòng mà anh ấy dành cho tôi sẽ không bao giờ thay đổi.

Không lâu sau tôi mới biết tin Vương Kỳ cũng thôi học, anh trai giang hồ của cậu ta cũng vào tù.

Người ta kể là trước khi vào tù còn bị đánh cho gãy chân.

Kể từ đó, sóng gió năm lớp 11 của tôi cũng đã qua.