Ta véo Lương thị một cái, nàng "ái chà" một tiếng rồi đứng dậy. Trước khi đi, nàng kéo A Tùy lại bên cạnh ta.
"Đây là thê tử của Độ ca ca ngươi. Lúc hai người họ thành thân, ngươi đang bị bệnh, chắc là không có cơ hội gặp mặt nhỉ?"
A Tùy ôn nhu nói: "Là ta bị bệnh không đúng lúc, đã bỏ lỡ hỉ sự này rồi."
Ta không đáp lời, hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
A Tùy khẽ đáp: "Đã mười bốn rồi."
Ta "ờ" một tiếng, rồi nói: "Vậy là đã đến tuổi có thể bàn chuyện hôn sự rồi."
A Tùy ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Giọng nói có phần lạnh nhạt: "Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, A Tùy không dám nói bừa."
"Ương Ương hình như rất thân thiết với ngươi. Ta gả vào Cố gia rồi mà chưa từng gặp mặt ngươi," Ta cầm ly rượu, cười tủm tỉm, "Là một người biểu tẩu, thật sự đáng tiếc nha."
A Tùy cúi đầu, nói: "Ta vốn nên tránh hiềm nghi."
Tránh hiềm nghi? Tránh hiềm nghi gì cơ?