Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 11



Trên đường xuống núi, bọn họ đi rất chậm, Tô Tử Duyệt đặt tất cả tâm tư lên điện thoại của Giang Dực, nhìn mấy tấm ảnh vừa mới chụp, phát hiện ra anh chụp ảnh rất tốt, chỉ là tấm ảnh hai người chụp chung, vẻ mặt Giang Dực có chút kì lạ, từ nét mặt cũng có thể thấy anh bị bắt chụp, nhưng lại có dáng vẻ hơi không được tự nhiên này, làm cho người ta nói không nên lời, rất muốn cười.

"Khó trách anh không thích chụp ảnh, quả thật là không đẹp" Cô vừa xem, vừa nhịn không được lắc đầu đánh giá, hơn nữa bản lĩnh trợn mắt nói dối ngày càng tiến bộ. Ngay cả chính cô xem ảnh bọn họ đứng chung một chỗ, cũng phải thừa nhận, hai người nhìn qua thật sự rất xứng đôi, mà không có bất kì cảm giác xa cách nào.

Không biết Giang Dực có nghe được lời của cô hay không, chỉ là vẻ mặt có chút bắc đắc dĩ: "Nhìn đường."

Anh vốn là đang cầm tay của cô, nhưng như vậy thì không dễ lấy di động xem ảnh chụp rồi, cô kiên định bỏ tay anh ra. Giang Dực hoàn toàn hiểu vì sao cô lại hất tay của mình, nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút khó chịu.

Tô Tử Duyệt không thèm nhìn anh một cái:" Biết rồi... Khi nào mà em không nhìn đường rồi hả ?"

Thế nhưng trong album hình ảnh của anh tất cả chỉ là những tấm ảnh vừa rồi chụp, một tấm hình dư thừa điều này làm cho Tô Tử Duyệt có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh một cái, pixel điện thoại di động của anh khá vô cùng, dưới tình huống bình thường, dù là người không thích chụp ảnh cũng sẽ chụp vài bức, nhưng trong điện thoại di động của anh, thật là không có một tấm ảnh chụp đồ vật khác.

Cô chỉ cố tò mò, không có nhìn dưới chân, trên con đường núi vây quanh có vài cục đá nhỏ, cô không cẩn thận đạp lên, thân thể lặp tức lảo đảo một chút, Giang Dực nhanh tay lẹ mắt đỡ cô: "Nhìn đường."

Tô Tử Duyệt bĩu môi, anh nói lời này, giống như nhưng câu nói kia của cô đều là nói nhảm, cô không có nhìn đường thì làm sao có thể đi? Nhưng nhìn đường vì sao có thể bị cục đá nhỏ làm sắp ngã? Buồn bực, vô cùng buồn bực, nên chuyện thứ nhất mà cô làm sau khi đứng vững chính là hung hăng đá cục đá này xuống dưới, vì vậy cục đá không ngừng lăn xuống.

Bộ dáng không được tự nhiên rơi vào trong mắt Giang Dực, nhất thời buồn cười, lúc này cô giống như nhiều cô gái nhỏ khác, nên đôi tay anh ôm ngực nhìn cô không rời.

"Nhìn cái gì?" Cô nâng cằm, cho dù là cố gắng làm dáng vẻ tức giận, nhưng nhìn qua chỉ là đang làm nũng: "Em xinh đẹp lắm sao?"

Giang Dực buông tay xuống, đưa tay ra véo mũi của cô:"Tự luyến."

"Anh mới tự luyến." Cô đem trả điện thoại di động của anh cho anh:"Tự cầm đi, em không cầm giúp anh bất cứ thứ gì."

Cô nói xong liền từ trước mặt Giang Dực đi qua, sải bước đi về phía trước.

Giang Dực đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô một lúc lâu,lúc này mới đuổi theo, anh bước nhanh, lập tức đuổi theo cô:"Đi chậm một chút."

"Không." Miệng cô khẽ nhếch lên:"Cũng không."

Nói xong cô đi nhanh hơn, Giang Dực cảm thấy buồn cười, cũng chỉ có thể đi theo bước chân của cô. Mặc dù lúc này là xuống dốc, nhưng dù sao cũng là quốc lộ, mặt đường rất bằng phẳng, anh cũng không lo lắng cô sẽ bị té ngã, vì vậy cô đi nhanh bao nhiêu, thì anh đi nhanh bấy nhiêu, tốc độ luôn luôn bằng cô.

Tô Tử Duyệt biết vậy nên buồn bực, nên càng chạy càng nhanh, thấy anh vẫn có thể nhanh chóng đuổi theo mình, cô dứt khoát cất bước chạy. Giang Dực đúng là không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, nhất thời cười khúch khích, ngay sau đó lập tức đi theo. Trong quá khứ làm sao anh không phát hiện cô còn có tính tình này? Hơn nữa sau khi leo núi, cô vô cùng mệt mỏi, nhưng bây giờ cô lại có thể chạy nhẹ nhàng như vậy, anh có chút khâm phục đối với cô.

Anh đuổi theo, tay kéo lấy quần áo của cô: " Dừng lại cho anh."

"Làm gì hả?"

Ánh mắt của Giang Dực rơi vào trên mặt cô đầu tiên, sau đó lại rơi trên bụng cô, hình như chuẩn bị nói điều gì. Tô Tử Duyệt vừa nhìn ánh mắt của anh cũng đã biết, đại khái là anh muốn nóicô và đứa bé trong bụng có quan hệ, vì vậy cô mở miệng nói trước:"Con trai của anh không có yếu ớt như vậy, lúc chạy em cũng không dùng nhiều sức..."

Giang Dực vuốt đầu của cô, loại tâm tình này rất giống lúc còn bé khi nhìn thấy em gái làm nũng vậy, không thể làm gì:"Không cho phép chạy."

Ánh mắt anh kiên định, hàm ẩn vài tia cảnh cáo.

Tô Tử Duyệt bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời anh, không dám chạy, chỉ là cũng không cho anh một sắc mặt tốt. Cô cảm thấy phụ nữ có thai không có yếu ớt như vậy, cũng không phải diễn phim truyền hình, chẳng lẽ chạy một cái hay té một cái đứa bé sẽ không còn? Cô thấy đứa bé cũng không yếu ớt, nên lúc làm việc chưa bao giờ suy nghĩ đến mấy từ mình còn là phụ nữ có thai, xem ra về sau phải cảnh giác với chính mình chút ít, phải nghĩ việc mình làm không biết có ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng hay không, dù ảnh hưởng rất thấp, cũng phải suy tính.

Cô cũng không nhìn anh, anh suy xét ý nghĩ hiện tại của cô, nghĩ tới hay là muốn mình chủ động:"Sức khỏe của em rất không tốt?"

Tô Tử Duyệt quét mắt nhìn anh một cái: "Không tốt. . . . . . Chạy bộ cũng không được, chỉ là sự chịu đựng của em rất tốt, cũng không đảm bảo khi có tốc độ." Cô vẫn có thể chạy không ngừng, nhưng tốc độ, đại khái là không khác tốc độ đi bộ của ông lão lắm, lần này căn bản không tính là ưu điểm.

Giang Dực suy nghĩ một chút, thật sự cô thuộc loại người chịu đựng tương đối, lên núi xuống núi, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi như thế, vì vậy gật đầu một cái.

Tô Tử Duyệt đang muốn nói gì, cách đó không xa chỗ cô, có một con chó con màu trắng đang hướng về phía cô đã chạy tới, chó con hết sức đáng yêu. Cô lập tức kêu Giang Dực lấy điện thoại di động ra nhanh lên một chút, cô chụp ảnh cho chó con, chó con đáng yêu cỡ nào.

Cô không ngừng vỗ, làm cho chủ nhân của con chó cũng không nhịn được nhìn cô vài lần, cô cũng không tự chủ, vẫn là tiếp tục vỗ, thật thật đáng yêu.

"Thích chó như vậy, về sau nuôi một con đi!" Giang Dực nhìn bộ dáng hưng phấn của cô không nhịn được đưa đề nghị, mặc dù anh không thích nuôi những động vật nhỏ này ở nhà, nhưng cũng không bài xích thế nào, nếu như cô thích, anh cũng sẽ không để ý.

Cô lại đến nhìn hình ảnh mình chụp được trước tiên, không hài lòng xóa sạch, không đáp lại với Giang Dực chỉ là lắc đầu: "Không cần."

"Hả?"

"Những thứ đồ này, chính là nhà người ta mới có thể yêu, mình nuôi thì không phải là chuyện như vậy rồi. . . . . . Hơn nữa em sợ phiền toái." Cô thực sự nói thật, phải chăm sóc tốt động vật này, dù sao người ta cũng là một sinh mạng, bình thường phải ra khỏi cửa, trước còn phải suy nghĩ nó làm thế nào, cô cảm thấy mình nhất định không chịu nổi loại cảm giác đó, mặc dù cô thỉnh thoảng sẽ thích những động vật nhỏ này nhưng đây cũng không là nguyên nhân để nuôi bọn nó.

Cô nói như vậy, Giang Dực cũng không miễn cưỡng cô.

Trên đường bọn họ xuống núi, đụng phải vài con chó, anh phát hiện cô chỉ cảm thấy hứng thú với thân hình chó nhỏ, về phần chó lớn, cô hoàn toàn không thích.

Rốt cuộc đi tới chân núi, cô lui về phía sau liếc mắt nhìn cửa chính: "Nơi này cũng không cao!"

"Đúng vậy , không cao, chẳng qua là sau khi em đi lên phía trên thì thở không ra hơi mà thôi."

Chế nhạo trắng trợn như thế, cô bĩu môi với anh: "Hừ."

Lúc bọn họ tới, là từ ngày rằm tới đây, hiện tại phải trở về. Mặc dù Tô Tử Duyệt cảm giác mình đi trở về hình như cũng có thể làm được như khi đến, chỉ là nếu thật trở về, cặp chân kia nhất định sẽ bủn rủn không cảm giác, huống chi cô vừa mới có một chút tính tự giác của người mẹ, không thể để cho mình mệt mỏi và mệt nhọc. Nếu như cô không có mang thai, có lẽ sẽ thật sự kéo Giang Dực đi bộ trở về, trong lòng cô thỉnh thoảng tế bào tự ngược, thích cảm giác hoàn toàn mệt mỏi đến một bước cũng đi không được, trở về Đại Thụy, ngay cả nói cũng nói không nên lời, cảnh giới kia thật ra thì thật lòng không tệ, hơn nữa hữu ích cho người khỏe mạnh. Nhưng bây giờ quả thật không được, vì vậy chỉ có thể than thở.

Đi dọc theo đường cũ một lát , cô rốt cuộc quyết định,"Chúng ta ngồi xe buýt trở về đi thôi!"

Giang Dực gật đầu, nụ cười trên mặt có mấy phần trêu ghẹo.

Nơi này tương đối vắng vẻ, xe ít, con đường lại rất rộng, nhất là có ngã ba, trên đường lớn rộng rãi ngay cả một chiếc xe cũng không có, nếu như là có người nghĩ muốn tập lái xe, hoàn toàn có thể lựa chọn đến nơi này, đường rộng mở, xe lại ít. Tô Tử Duyệt yên lặng nghĩ tới, vì vậy sau khi đến trạm xe buýt, nghiên cứu nên ngồi chiếc xe buýt nào.

Lúc cô nghiên cứu, đột nhiên nghĩ đến, người giống như anh vậy, hẳn là rất nhiều năm anh cũng không có ngồi xe buýt chứ? Chỉ là thỉnh thoảng ngồi một lần, cảm giác kia hẳn sẽ không tệ.

Cô nghiên cứu một lúc lâu, Giang Dực đứng ở phía sau cô,"Em biết xuống xe ở đâu sao?"

Cô suy nghĩ một chút, kiên định lắc đầu.

Cô hoàn toàn không biết nên ngồi vào cái nào, càng đừng nói là nên ngồi xe nào.

"Anh có biết?" Cô xoay người nhìn anh.

Giang Dực liếc nhìn cô một cái, lấy điện thoại di động ra, tra bản đồ.

Xác định xuống xe nào, bọn họ mới lại tìm nên ngồi xe nào. Vì vậy an tâm chờ xe , chỗ này vắng vẻ, không có người nhiều, xe buýt phần lớn rất trống, bọn họ hoàn toàn không sợ sẽ xuất hiện tình huống chật chội, vì vậy khi xe tới trong nháy mắt, Tô Tử Duyệt và Giang Dực khó ăn ý nhìn đối phương một cái.

Xe khác đều rất trống, thậm chí có một chiếc xe buýt chỉ có một người ngồi, nhưng kì lạ chính là bọn họ muốn ngồi cái xe này, thế nhưng nhiều người ngồi như vậy, đừng nói chỗ ngồi, cũng không ít người đứng. Cái này gọi là cái gì?

Nhưng bọn họ vẫn thành thật lên xe.

Tô Tử Duyệt rất không thích nhiều người, thời điểm cô học đại học, vào giờ cơm sẽ không ăn cơm, nguyên nhân lớn nhất chính là giờ cơm quá nhiều người, vì vậy cô ăn sớm một chút, hoặc là ăn chậm một chút, hơn nữa cô đặc biệt sợ xếp hàng. Trường Đại Học của cô ,các máy rút tiền tự động vĩnh viễn đều luôn kín người hết chỗ , mỗi lần vào thời điểm cô muốn lấy tiền, chân mày cũng nhăn thật cao, Diệp Tiêu Tiêu cười cô, cô như vậy nơi nào có dáng vẻ một người có tiền, dường như rớt lại.

Mặc dù là chủ động lên xe, Tô Tử Duyện vẫn là nhịn không được thở dài, sau đó đi đến toa xe phía sau, cô kiên định cho là đuôi xe là nơi không bị chen lấn nhất , hơn nữa cô cũng không có thói quen cầm vòng treo, tay luôn cầm dọc theo chỗ ngồi. Cô đang tính cần dừng lại mấy trạm mới xuống xe, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Giang Dực đang nhìn mình. Một cái tay anh đang cầm vòng treo, một cái tay nhẹ nhàng đỡ cô, giống như vây cô ở một góc an toàn, không để bên ngoài ảnh hưởng chút nào đến cô.

Lòng của cô không khỏi an ổn, nơi ngực cũng ấm áp, hình như nhịn xuống mùi xăng và cảm giác chật chội phiền muộn khó chịu trên xe buýt cũng không phải khó khăn như vậy.

Cô nhẹ nhàng cười nhìn anh, rước lấy tay của anh xoa tóc của cô, hơn nữa cố ý hăng hái, hình như không vò rối tóc của cô không bỏ qua, để cho cô không nhịn được liếc xéo anh một cái. Ở xe sau lảo đảo đi tới trung tâm, bọn họ rốt cuộc xuống xe.

Trời chiều rất đẹp, tâm tình cũng không tệ, không khí thoải mái, nhưng cô cố tình chọn một chủ đề không tốt nhất:" Giang Dực, nếu như mà em không có mang thai, có phải hay chúng ta cứ đi như vậy hay không??"

Cầu về cầu, đường về đường, cô sờ sờ bụng của mình.

Hình như lần này Giang Dực cũng không cảm thấy lúng túng hoặc là khó chịu, "Tô Tử Duyệt, em đừng dùng giọng nói uất ức mà nói lời như vậy, là anh bị em bỏ rơi rồi."

Tô Tử Duyệt nháy nháy mắt, giống như thật là như vậy.

Giang Dực lại ngoắc ngoắc môi, nếu nói duyên phận, không phải là ngoài ý muốn hoặc là tình cờ tiếp cận xuyên suốt đó sao? Đã như vậy, cần gì với ngoài ý muốn mà canh cánh trong trong lòng đây?