Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 32



Tô Tử Duyệt luôn luôn trông coi ông Tô, cho đến khi ông tỉnh lại, cô ấn chuông ở đầu giường, làm cho bác sĩ trở lại, lại kích động nắm giữ tay ông, "Ông, thực xin lỗi. . ." Cô không nên giận ông, biết rõ tình trạng cơ thể ông nội không tốt lắm, hiện tại tuổi cũng cao, lại vẫn phản bác ý nguyện của ông như vậy.

Ông Tô mở nửa mắt liếc nhìn cô, giật giật khóe miệng, lại hóa thành thở dài không tiếng động. Ông luôn luôn hi vọng cô có thể hạnh phúc, đem hạnh phúc không thể đến được với ông, đem hạnh phúc không thể đến được với cha mẹ cô, toàn bộ đều đền bù cho cô, vì vậy cô đương nhiên nên có được hạnh phúc, ông cũng dùng toàn lực lớn nhất của mình để cho cô hạnh phúc. Quanh đi quẩn lại, người đàn ông cô yêu lại chính là Giang Dực, là Giang Dực, phảng phất như chuyện cha cô trở lại một lần nữa. Đây là lần đầu tiên ông Tô cảm nhận được cái gì gọi là số mạng trêu ngươi. Ông thà rằng cô tìm một người đàn ông bình thường, cũng không đồng ý người đàn ông kia là Giang Dực.

Những thứ thị phi kia dường như bị quấy thành một đống loạn tựa như ma, mở cũng không được.

Bác sĩ chạy tới, tiến hành kiểm tra với ông Tô, dặn dò Tô Tử Duyệt rất nhiều việc, lúc này mới rời đi.

"Ông, ông đừng vì Tiểu Duyệt mà tức giận có được hay không?" Hốc mắt cô hơi đỏ lên, lại cố gắng cười với ông, "Tiểu Duyệt không bao giờ làm những chuyện khiến ông tức giận nữa."

Lúc này ông Tô mới mở miệng, vẫn thở dài như cũ, "Là ông không tốt. . . . . . Con cũng mệt mỏi, về nghỉ đi."

Cô lắc đầu, không chịu rời đi.

Ông Tô cũng không vội vã ép cô, nhìn cô hồi lâu, lộ ra nụ cười , tựa hồ đang để cho cô yên tâm, không phải lo lắng ông, "Ông mệt chết đi, muốn ngủ một lát."

Cô lắc đầu, sau đó lại gật đầu, trơ mắt nhìn ông nhắm mắt lại, ông sẽ không có chuyện gì , nhất định sẽ không có chuyện gì.

Tô Tử Duyệt vẫn ngồi ở bên giường, cho đến khi ông Tô ngủ, cô có thể cảm thấy ông ngủ rất sâu, dịch chăn cho ông, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô vẫn không hiểu, vì sao ông nghe được chuyện của Giang Dực lại kích động như vậy, thậm chí lập tức để cho cô phá bỏ đứa nhỏ trong bụng. Cô đứng ở hành lang thông gió bên cửa sổ, dấu tay lên bụng của mình, nhất thời tim man mát lành lạnh .

Bọn họ nói đứa bé cũng có cảm ứng, nếu như bên ngoài không hoan nghênh nó, nó sẽ trở nên rất yếu ớt, thế nên không thể đến thế giới này. Là lỗi của chính mình, thái độ ngay từ đầu với đứa bé này là có cũng được mà không có cũng được, không muốn bỏ ra tình cảm, đến bây giờ ông Liên cũng không hoan nghênh nó đến.

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cô xoay người, liền nhìn thấy Hạ Ngữ Đình đang đứng cách cô không xa.

Khí chất trên người Hạ Ngữ Đình biến hóa rõ ràng, bây giờ trở nên giỏi giang lại quyến rũ, đôi mắt lấp lánh, cho dù Tô Tử Duyệt không thích, cũng phải thừa nhận, một cô gái như thế rất dễ làm cho đàn ông động lòng, chỉ là loại đẹp này, cô hoàn toàn không thưởng thức nổi.

"Cô tới nơi này làm cái gì?" Tô Tử Duyệt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Ngữ Đình.

"Tới xem tình huống giám đốc Tô như thế nào." Hạ Ngữ Đình mở miệng cười hình như tâm tình rất tốt.

Khóe miệng Tô Tử Duyệt hạ xuống, không nói chuyện.

Hạ Ngữ Đình lại nói hết sức, "Có phải cảm thấy tôi không có lòng tốt như vậy hay không? Chính xác là, tôi đến xem một chút có phải giám đốc Tô mệnh không. . . . . ."

Phía sau hai chữ không nói ra miệng, Hạ Ngữ Đình thấy Tô Tử Duyệt trừng mắt nhìn mình, khỏi phải nói bộ dáng mày làm cho người ta thoải mái, thật sự sung sướng.

"Ông nội tôi sẽ trường mệnh trăm tuổi , xin lỗi, để cho cô thất vọng."

"Này cũng không có gì thất vọng, dù sao gieo họa sống ngàn năm !"

"Đúng vậy, cho nên hiện tại cô và mẹ cô cũng còn sống." Tô Tử Duyệt mỉm cười, cho dù giả cười, cũng cười động lòng người, cô có một đôi mắt đẹp vô địch, cực kỳ linh động.

Sắc mặt Hạ Ngữ Đình lạnh cực nhanh, "Cô không có tư cách nói mẹ tôi." Trên cái thế giới này, Tô Tử Duyệt là người không có tư cách nhắc tới mẹ cô nhất, chính là Tô Tử Duyệt, là chỗ làm bẩn tình yêu của cha mẹ cô.

"Tôi liền nói ra, cô có thể làm gì tôi?" Tô Tử Duyệt hất cằm lên.

"Tô Tử Duyệt, cuối cùng có một ngày tôi sẽ thấy bộ dáng cô khóc." Nói xong Hạ Ngữ Đình lại cười, "Không đúng, trước đây thật lâu, đại khái tôi làm đến, từ một khắc Phương Văn Thành yêu tôi kia. . . . . . A."

"Đáng tiếc bây giờ người đang khóc thầm phải là mẹ của cô." Tô Tử Duyệt nghiêng đầu, "Biết người đàn ông mình yêu cùng cô gái khác sinh con, mùi vị kia sẽ rất dễ chịu, bằng không sẽ không mỗi ngày trốn ở nhà, ngày ngày hiểu ra."

"Cô." Lúc này Hạ Ngữ Đình thật bị Tô Tử Duyệt chọc giận, "Kẻ lừa đảo, các người đều là kẻ lừa đảo, cha tôi chỉ thích mẹ của tôi, là các người lừa gạt, ông ấy mới động lòng với cô gái khác. . . . . ."

"Vậy cô nói tôi ra đời thế nào? Tiếp nhận thực tế khó như vậy sao? Ba tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, người của toàn thế giới đều biết, ba vì cứu mẹ đang mang thai mà chết."

"Không thể nào, tại làm sao một người trong thời gian ngắn ngủi có thể với một cô gái khác. . . . . ." Đây là chỗ Hạ Ngữ Đình vẫn hoài nghi, cô không tin cha phản bội với mẹ, tuyệt đối không tin.

"Cái này thì có gì không thể?" Tô Tử Duyệt cười một cái, "Lúc trước không phải cô dùng thời gian một tháng làm cho Phương Văn Thành lựa chọn cô sao? Vậy ba tôi yêu mẹ của tôi, cũng thuộc tình hữu khả nguyên."

Sắc mặc của Hạ Ngữ Đình càng khó coi hơn, cô siết chặt tay của mình, hận không thể cào nát mặt của cô gái trước mắt này, nhưng cô không có làm như vậy. Chỉ có chỉ có bản thân Hạ Ngữ Đình rõ ràng, cho dù sự kiện năm đó, cô cũng không có thắng, dù mặt ngoài thật là cô thắng, cô mừng rỡ cho rằng sau khi Phương Văn Thành chia tay Tô Tử Duyệt thì sẽ tìm mình nhưng anh lại nói với mình, anh không có cách nào ở một chỗ với cô, bởi vì anh phát hiện sâu trong nội tâm của anh còn yêu Tô Tử Duyệt, đối với cô, có lẽ chỉ là một lúc. . . . . . thương tiếc.

Nhưng thì thế nào, tất cả mọi người đều biết, Phương Văn Thành vì Hạ Ngữ Đình cô, từ bỏ Tô Tử Duyệt, đây là cô muốn lấy gì thì được đó.

Tô Tử Duyệt thấy Hạ Ngữ Đình chuẩn bị rời đi, nhẹ nhàng mở miệng, "Đi thong thả, không tiễn."

Ở trong lòng Hạ Ngữ Đình nói —— để cho cô ngông cuồng mấy ngày nữa đi, mấy ngày sau, tôi sẽ khiến cô so với ai khác cũng khóc thảm hơn.

Nhìn bóng lưng Hạ Ngữ Đình rời đi, Tô Tử Duyệt hơi cong môi một cái, đại khái cô nghĩ mình là người thuộc về cái loại ác độc đến mức tận cùng, chuyện năm đó, rõ ràng cô biết được nên tính là lỗi của ông nội, nhưng cô lại cố chấp lựa chọn đứng ở bên ông, hơn nữa còn không tốt như vậy. Cô vĩnh viễn cũng không có ý định nói chân tướng cho người khác biết, dù mẹ con Hạ Ngữ Đình vì cái chết của cha cô canh cánh trong lòng khổ sở nhiều năm như vậy, cô cũng sẽ không nói cho bọn họ biết, cha của cô tự sát.

Cha của cô, chính là vì xảy ra tai nạn xe cộ cứu mẹ mới chết, trước kia như vậy, về sau cũng là như vậy.

Nếu như cô không biết chân tướng, tốt biết bao nhiêu, cũng có thể tự nói với mình như vậy, cha mẹ của mình đúng là yêu nhau . Nếu không cô sẽ không cảm thấy bản thân có chút đáng thương, rõ ràng cô cái gì cũng không kém, đời này cũng có thể áo cơm không lo, như vậy đáng thương nên tính là không đáng kể chứ?

Cô tự giễu cười, xoay người, tiếp tục đứng ở cửa sổ.

Gió vù vù thổi tới, đồng thời mang đến lạnh, cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo, cô cảm thấy lạnh, không phải thân thể, mà là tâm, lạnh quá lạnh quá.

Sau khi cô đứng một lát, phải đi phòng bệnh nhìn ông nội, ông còn ngủ, hình như đang ngủ say, lúc này cô mới yên tâm, lại đi tới sân thượng, gió trên sân thượng lớn hơn, sẽ phải có cảm giác, cô sợ nóng, cũng không sợ lạnh, thích cảm giác man mát lành lạnh.

Gió trên sân thượng xác thực rất lớn, thổi trúng sợi tóc bay loạn, cô không ngừng sửa sang lại tóc, đại khái cũng ghét bỏ phiền toái, liền đi tới cửa sân thượng, cứ như vậy tùy chỗ ngồi xuống, cũng có gió thổi tới, chỉ là rõ ràng nhỏ rất nhiều, loại cảm giác lành lạnh vừa đúng.

Một bàn tay cô chống trên tường, để đầu trên tay, nhắm mắt lại suy tưởng.

Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, cô cảm thấy thế giới suy nghĩ cùng thế giới chân có cùng cảm giác, nói không ra cảm giác gì, mà sau khi cô bị người ôm lấy, mới phục hồi tinh thần lại.

Giang Dực ôm lấy cô, phát hiện trên người cô cũng lộ ra một cỗ lạnh lẽo, không nhịn được ôm chặt hơn nữa. Mặt của anh cũng dán lên mặt của cô, để cho anh càng có thêm loại cảm giác đau lòng không nói ra được, mặt của cô cũng rất lạnh rất lạnh, vì vậy anh đem hành vi cô nói mát thành tự mình hại mình.

Đầu tiên thân thể của cô căng thẳng tới cực điểm, nữa buông lỏng, "Anh. . . . . . Làm sao biết em ở nơi này?"

Cô vốn muốn hỏi anh vì sao lại tới, lại nghĩ đến ngay cả Hạ Ngữ Đình cũng biết chuyện ông nội cô nằm viện, vậy anh biết cũng hợp tình hợp lý.

"Em không có ở phòng bệnh, liền lên tới xem một chút, kết quả em thật sự ở nơi này." Anh buông cô ra, ngồi ở bên cạnh cô, lại dùng tay ôm cô trong ngực, "Không nên quá lo lắng, bác sĩ nói tình huống không nghiêm trọng."

Khóe miệng cô hạ xuống, lại phát hiện mình cười không nổi, cô rất muốn nói với anh —— chúng ta tách ra thôi. Cái ý niệm này, hôm qua từ một khắc ông ngã xuống thì có, cô cho là mình có thể rất bình tĩnh đi làm, lại phát hiện trước mặt anh, mình hoàn toàn không nói nên lời.

Trong ngực anh thật ấm áp, để cho cô ý niệm tham lam như thế, đúng vậy, chính là quá mức tham luyến rồi, vừa làm vui vẻ, vừa lại khó chịu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng của anh "Giữa anh và ông nội, có phải có hiểu lầm gì hay không? Hình như ông. . . . . ." Câu nói kế tiếp hóa thành một tia than nhẹ.

Giang Dực nhíu mày, "Một lúc cũng không giải thích rõ ràng được."

Cô cúi mắt, đại khái nhớ anh không biết tính tình của ông, coi như giải thích rõ cũng vô dụng. Cô đều không biết, cái ôm trong ngực này, mình còn có thể dựa vào bao lâu, mỗi một lần, đều trở thành ban ân đi!

Buổi sáng một trận mưa xuống, làm cho nhiệt độ cao giảm xuống, anh vuốt tay lạnh như băng của cô, chân mày càng thêm nhô cao lên, nhanh chóng cởi áo của mình xuống khoác lên trên người của cô.

Cô thừa nhận, ngày hôm qua ngay trước mặt ông nội, cô thừa nhận yêu anh. Không phải hiện tại, không phải lúc cô phát hiện mình mang thai, mà lúc trước, chính là cô cảm thấy mình động lòng, cô mới chịu rời đi, cô không muốn ở trong một đoạn tình cảm, ấy là trước kia luân hãm một cái.

Cô cảm thấy hình như bản thân vẫn đang làm chuyện sai lầm, muốn rời khỏi phải nên rời đi hoàn toàn mới đúng, cô lại trở về bên cạnh anh, đưa đến cái cục diện khó giải hiện nay.

Anh thấy cô quá trầm mặc, không khỏi nhìn về phía bụng của cô, "Em thích con trai hay con gái?"

Cô cũng cúi đầu nhìn bụng mình, "Anh thì sao?"

"Đều sẽ thích đi!" Anh cười cười, "Con trai muốn nhúng tay vào phải nghiêm một chút, con gái cưng chiều hơn."

Cô gật đầu, "Em cũng nghĩ giống vậy." Cô lại nhướng mày, "Nghĩ đến một đứa bé trong bụng mình chui ra ngoài, suy nghĩ còn rất khẩn trương một chút."

"Hả?"

Cô lấy tay khoa tay múa chân lung tung, "Nói không ra loại cảm giác đó, chính là cảm thấy thần kỳ!"

Bọn họ liền lấy đề tài đứa bé hàn huyên một lát, Tô Tử Duyệt muốn đi phòng bệnh xem ông nội, vào lúc này ông nên tỉnh. Giang Dực và cô cùng nhau xuống lầu, anh chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, cũng không đi vào.

Tô Tử Duyệt đi vào thì ông Tô đã tỉnh , mắt có chút vô hồn, sau khi cô đang đi vào, ánh mắt có tiêu điểm, rơi vào trên người cô.

Cô nhận thấy được vẻ mặt ông có chút bất đồng, lúc này cô mới có chút khẩn trương, trên người cô còn khoác áo của Giang Dực, cô thật hồ đồ, thậm chí ngay cả cái này cũng quên lấy xuống.

"Ông nội. . . . . ."

Cô cũng không biết phải nói gì rồi, ông Tô chỉ nhìn cô, "Giang Dực ở chỗ này?"

Cô cắn môi, không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, vì vậy chỉ nhìn ông.

"Cho hắn đi vào."

Cô có chút nóng nảy, muốn nói cái gì, lại ngậm miệng sau khi thấy ánh mắt ông.

Lúc này cô mới đi ra ngoài, kêu Giang Dực đi vào. Giang Dực cũng cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, không ngờ vào thời điểm này, ông Tô lại yêu cầu gặp anh. Sau khi anh đi vào, ông Tô liếc mắt nhìn Tô Tử Duyệt, "Con đi ra ngoài."

"Ông nội." Cô có chút nóng nảy.

"Đi ra ngoài."

Tô Tử Duyệt liếc mắt nhìn Giang Dực, anh gật đầu với cô một cái, ý bảo không có gì, lúc này cô mới từ phòng bệnh đi ra , cũng đóng cửa phòng bệnh lại.