Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 40




Phùng Yên Nhiên không biết miêu tả cảm xúc trong lòng của nàng lúc này như thế nào, có nhân sẽ có quả, nếu như ngay từ đầu Tiền Lạc Tích an phận, thế thì cũng không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Cho dù trước đây nàng ta có bao nhiêu ý nghĩ không thể cho ai biết, thì bây giờ cũng không thể đấu lại số mệnh. Trải qua chuyện này, cũng hy vọng nàng ta có thể tìm được vấn đề của bản thân, không đổ nguyên do tất cả những đau khổ của mình lên đầu người khác.
 
Trong chính điện cung Trọng Hoa, Đức phi ngồi ghế chủ vị, nhìn Uyển Hà quỳ trước mặt: "Ngươi còn gì để nói không?" Uyển Hà theo nàng nhiều năm, nàng không bao giờ nghĩ tới, có một ngày Uyển Hà làm lơ lời mình nói.
 
Uyển Hà biết việc hôm nay chỉ trách nàng quá lơ là, có điều trước đó trong lòng nàng vẫn còn ôm một chút may mắn, cho rằng Tiền thị có thể kéo một lớp da của Hi Đức dung, không ngờ đó lại là một người vô dụng: "Nô tỳ biết sai, xin nương nương trách phạt."

 
"Ngươi theo bổn cung nhiều năm, nên biết tính tình của bổn cung, hôm nay nếu không phải ngươi tự cho mình thông minh thì bổn cung cũng sẽ không xấu hổ như vậy, hiện tại người trong cung ai mà không biết bổn cung là người không có năng lực, thậm chí một phi tần hạng bét nho nhỏ trong cung mình cũng không xử lý được, còn khiến Hoàng thượng phải tự mình ra tay, ngươi nói sau này bổn cung sao có thể đặt chân trong cung đây?" Đức phi thật sự nổi giận, nếu không phải vì nhiều năm nay Uyển Hà tận tâm tận lực, nàng không thể tha thứ cho nàng ta.
 
"Nô tỳ biết tội!" Uyển Hà quỳ rạp dưới đất.
 
Đức phi thấy nàng thật sự biết sai, cuối cùng thở dài: "Bổn cung biết tâm tư của ngươi, nhưng ngươi nên biết có một số chuyện, không phải bổn cung có thể làm chủ được, cũng không phải Hi Đức dung có thể làm lung lay được. Ngươi luôn là người thông minh, lẽ ra nên hiểu rõ đạo lý này, sao ngươi lại nhất định phải gây khó dễ cho Hi Đức dung?" Đức phi nói đến đây thì nheo mắt lại đánh giá Uyển Hà, khóe miệng nhếch lên: "Tốt nhất ngươi đừng nên có những suy nghĩ không nên có, không thì đích thân bổn cung sẽ ra tay kết liễu ngươi."
 
"Nô tỳ không dám," đúng là Uyển Hà có chút tâm tư, nhưng chỉ là vọng tưởng mà người khác không thể nhận ra mà thôi, không ngờ hôm nay lại để chủ tử phát hiện, nàng quá hiểu thủ đoạn của nương nương nhà mình, nghĩ lại đã làm đáy lòng nàng phát run.
 
"Mong là như vậy," Đức phi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đi xuống trước đi, nếu như ngươi còn tự chủ trương, đến lúc đó thì đừng trách bổn cung lòng dạ độc ác."
 
"Nô tỳ tạ ơn nương nương khoan thứ, ngày sau nô tỳ nhất định sẽ cần cù chăm chỉ làm việc." Uyển Hà dập đầu mấy cái.
 
"Đi xuống đi," Đức phi phất phất tay.
 

"Vâng."
 
Đức phi nghĩ lại những chuyện xảy ra liên tiếp trong hôm nay, không nhịn được mà lấy tay xoa xoa trán, không chuyện nào làm nàng hài lòng. Bây giờ nữ nhân Thục phi kia hẳn là rất đắc ý, dù sao trong cung này lại mất đi một đứa bé. Có điều nàng ta cũng sẽ không đắc ý được bao lâu, không nói đến đứa bé của Dương Lương viện, chỉ nói đến Đại Hoàng tử đã sắp tròn năm tuổi, Hoàng thượng còn chưa nhả ra chuyện ký danh, đã có thể làm cho nàng ta khó mà an lòng.
 
Nhưng nghĩ đến Hoàng thượng, trong lòng Đức phi lại vô cùng phập phồng, có phải là Hoàng thượng đã nhận ra dự định của nàng rồi hay không? Nếu như phát hiện rồi, vậy hắn sẽ cho phép sao? Đức phi nghĩ lại đã cảm thấy mắt ướt, không nghĩ nữa, có nghĩ cũng vô dụng, từ trước đến nay Hoàng thượng không phải là người xử sự theo cảm tính. Không thì nàng cũng sẽ không nhiều năm như vậy mà không có con, năm đó rốt cuộc là nàng sai rồi.
 
Trong Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường, Phùng Yên Nhiên cũng không vội về cung Lưu Vân, hai người cứ lặng lẽ ngồi như vậy, không ai lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh này.
 
Thu Cúc bưng trà tiến đến: "Nô tỳ nấu canh an thần, hai vị tiểu chủ nên uống lúc còn nóng."
 
"Để đó đi," Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu một cái rồi thở dài, nàng cảm thấy sắp bù đủ số lần than thở của nửa đời trước rồi.
 
"Tỷ tỷ đừng thở dài nữa," Phùng Yên Nhiên đúng lúc lên tiếng: "Tiền Lạc Tích có ngày hôm nay, cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão. Năm trước Hoàng thượng đã giam cầm nàng ta, nàng ta nên an phận ở trong cung dưỡng thai, nhưng nàng ta ngu ngốc không hiểu tâm ý của Hoàng thượng, tự mình gây chuyện."
 
"Đúng vậy, Hoàng thượng đã giam nàng ta, sao không phải là một loại bảo vệ chứ, đáng tiếc," có đôi lúc Thẩm Ngọc Quân cảm thấy không biết Tiền Lạc Tích nghĩ như thế nào, rõ ràng trước đây nhìn rất có tâm cơ, sao hiện giờ giống như đổi thành một người khác vậy?
 
Phùng Yên Nhiên tự giễu cười ra tiếng: "Muội vốn tưởng rằng muội thấy nàng ta xảy ra chuyện sẽ vui vẻ, sẽ có cảm giác báo được thù lớn, nhưng hiện giờ muội lại không vui chút nào. Muội và nàng ta có tình cảm tỷ muội hơn mười năm, không ngờ hôm nay nàng ta tới nông nỗi như vậy còn không quên... Còn không quên liên lụy tới muội. E là chưa trừ được muội thì trong lòng nàng ta sẽ không thoải mái."
 

Hôm nay Thẩm Ngọc Quân cũng thấy sự độc ác của Tiền Lạc Tích, bản thân nàng ta có còn mạng hay không cũng không biết, nhưng cứ như vậy, nàng ta vẫn nắm mọi cơ hội đưa nàng vào chỗ chết: "Hôm nay muội cũng bị ta làm liên lụy, nếu như không phải muội vừa lúc đến Thiêm Hi lâu, sẽ không có những chuyện sau đó rồi."
 
"Tỷ thật sự cho là như vậy sao?" Phùng Yên Nhiên thấy dáng vẻ điên cuồng hôm nay của Tiền Lạc Tích, thì biết nàng ta chỉ là chưa ra tay xử lý nàng, chờ ngày khác nàng ta phục hồi tinh thần, còn không phải cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ư.
 
"Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều," Thẩm Ngọc Quân sợ Phùng Yên Nhiên lại bị hoảng sợ: "Sắc trời không còn sớm nữa, ta bảo Trúc Vân đưa muội về nghỉ ngơi sớm một chút."
 
"Cũng tốt, binh đến tướng chặn, nước đến nước ngăn, hiện giờ muội cũng không muốn phí tâm suy nghĩ nhiều như vậy, tỷ cũng nên nghỉ ngơi sớm." Thật ra hôm nay Phùng Yên Nhiên cũng không bị hù dọa, thấy kết cục của Tiền Lạc Tích, ngược lại làm cho nàng giải sầu không ít. Người quý ở chỗ có thể tự hiểu lấy, Tiền Lạc Tích đã quá tự cho mình là đúng.
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế nghe Tiểu Lộ Tử bẩm báo lại, ngồi trên ghế rồng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Lần đại phong này, dưới tam phẩm mà có con đều tấn lên hai phân vị, những người khác thì tấn một phân vị. Vậy cũng coi như là bồi thường cuối cùng của trẫm cho nàng ta. Mặt khác Hi Đức dung tấn vị chính tứ phẩm Quý nghi, giữ nguyên phong hào. Trên tam phẩm, Diệp Tiệp dư tấn vị từ nhị phẩm Tu nghi, những người khác thưởng vài thứ là được."
 
"Vâng," Tiểu Lộ Tử nghĩ tới Tiền Lạc Tích, nếu không phải bởi vì Lạc Mai hương, Hoàng thượng không hạ phân vị nàng ta đã là khách khí rồi. Chỉ mong sau khi trải qua những chuyện này, đầu óc nàng ta sẽ tỉnh táo một chút, nếu không thì sớm muộn gì cũng gặp họa.
 
"Còn nữa, để Dương Lương viện dời đến Liên Nguyệt các," Cảnh đế nghĩ tới những chuyện trong cung Trọng Hoa hôm nay, cảm thấy hắn hẳn là phải nhắc nhở Đức phi một chút, cho nàng quyền cùng giải quyết lục cung không phải là để cho nàng tự tiện làm việc của mình. Ngay cả việc trong cung của mình còn không quả tốt thì nói gì đến lục cung.
 
"Vâng."
 
Lộ công công biết Hoàng thượng muốn cảnh cáo Đức phi, tuổi Hoàng thượng còn trẻ mà nàng đã gấp gáp tìm đường lui cho mình. Hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, Đức phi lại còn không biết Hoàng thượng ghét nhất cái gì, tự cho mình thông minh, sau cùng đừng biến thành tự mua dây buộc mình là được rồi.
 
Năm nay vì đại quân Bắc chinh sắp xuất phát, vì tiết kiệm chi phí, tết Nguyên Tiêu trong cung cũng không làm lớn, hơn nữa Hoàng thượng đi quân doanh Tây Sơn thăm hỏi quân đội. Cho nên Hoàng hậu cũng chỉ gọi các phi tần trong cung đến cung Cảnh Nhân dùng bữa tối xem như lướt qua.
 
Qua Nguyên Tiêu, Thẩm Ngọc Quân vô cùng bận rộn, từ Thiêm Hi lâu dọn đến Đông trắc điện cung Chiêu Dương.
 
Cung Chiêu Dương đã lâu không có người ở, tuy rằng trước đó phủ Nội Vụ đã tu sửa rồi nhưng vẫn còn hơi ẩm thấp. Ngày hôm qua Thẩm Ngọc Quân đã ra lệnh cho Trúc Vân và Trúc Vũ qua đây đốt lò để trừ ẩm ướt. Hôm nay lúc dọn đến, cũng khô ráo không ít, Trúc Vũ còn dùng đàn hương, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy cũng không tệ lắm.
 
"Tiểu chủ, Chiêu Dương cung này cũng thật là khí thế," Thu Cúc vội tìm chuyện làm, dạo một vòng trong ngoài cung: "Nô tỳ ở trong cũng mấy năm nay, trước đây có nghe người ta nói tới, không ngờ có một ngày sẽ đến đây, thật đúng là như đang nằm mơ."
 
"Đúng vậy, rốt cuộc cũng dời tới," Trúc Vũ bưng chén sữa bò đến: "Tiểu chủ uống nhân lúc còn nóng ạ."
 
"Trúc Vân đâu?" Thẩm Ngọc Quân nhận sữa bò nói: "Sao sáng sớm đến giờ không thấy nàng ấy?"
 
"Trúc Vân đang ở khố phòng ạ," Trúc Vũ cười nói: "Bên đó chưa sửa sang xong, chắc là nàng ở đâu cũng không thấy yên tâm."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng cười, tính tình Trúc Vân tuy là hơi bay nhảy một chút, nhưng lại là người rất tỉ mỉ, đây cũng là nguyên nhân ban đầu nàng giao tiền bạc và khố phòng cho nàng ấy. Nói không dễ nghe thì là, dù khố phòng thiếu một con kiến nàng ấy cũng sẽ biết. Mấy ngày trước, Trúc Vân đã ngầm nói với nàng có người từng vào khố phòng, nàng ấy nói vậy Thẩm Ngọc Quân không hề nghi ngờ. Nghĩ tới chuyện Hoàng thượng lấy chiếc lọ kia ở Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân bèn quyết định không muốn kéo dài nữa, không chờ cung Chiêu Dương hết ẩm đã dọn tới.
 
Thẩm Ngọc Quân nghĩ với tính tình của Trúc Vân, chắc là nàng ấy muốn quan sát chặt chẽ khố phòng một thời gian, bèn không nhịn được mà cười: "Tùy nàng đi."
 
"Tiểu chủ, Dương Uyển nghi đến." Tiểu Đặng Tử chạy vào bẩm báo.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe xong nói: "Nhanh mời vào." Sao Dương Thư Hoa lại đến? Nàng và nàng ta không hề có qua lại gì. Có điều nghĩ là nghĩ như vậy, Thẩm Ngọc Quân vẫn mang bộ mặt tươi cười đứng lên.
 

Chủ tớ Dương Thư Hoa - người khoác cung trang màu hồng đào được Tiểu Đặng Tử dẫn vào phòng. Sau khi vào phòng, nàng cũng không lề mề, trực tiếp bước lên hai bước hành lễ: "Hi Đức dung cát tường!"
 
"Dương Uyển nghi không cần đa lễ," Thẩm Ngọc Quân tiến lên đỡ nàng ta đứng dậy, dù sao cũng là người mang thai, ở trong cung nàng chỉ cần hiểu lễ nghĩa, Thẩm Ngọc Quân sẽ chăm sóc một chút.
 
"Đa tạ Hi Đức dung thương cảm," Dương Thư Hoa mượn tay Thẩm Ngọc Quân đứng lên: "Hôm nay tùy tiện đến làm phiền, không biết có quấy rầy ngài hay không."
 
"Sao được chứ, ta cũng đang không có hứng thú đây, nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc. Muội đến vừa đúng lúc, chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện." Thẩm Ngọc Quân đỡ nàng ta ngồi xuống giường, sau đó phân phó Trúc Vũ: "Cầm hai cái gối mềm qua đây, cho Dương Uyển nghi dựa vào, ngồi cũng thoải mái một chút."
 
"Hi Đức dung không cần khách khí như vậy, muội ngồi thế này là được rồi," Dương Thư Hoa cười ngăn lại: "Ngài làm như vậy ngược lại khiến sau này muội không dám quay lại, cứ như vậy đi."
 
"Vậy được rồi," Thẩm Ngọc Quân cười cười, cũng ngồi lại giường: "Muội đang mang thai, không uống trà này được, ta để bọn họ lấy sữa bò cho muội được không?"
 
Lần này Dương Thư Hoa không khách khí nữa: "Cảm ơn Hi Đức dung!"
 
"Khoảng thời gian này bận rộn, ngươi mang thai ta cũng không qua thăm một lần, bây giờ ngược lại ngươi tại qua đây thăm ta, ta thiếu sót rồi." Mặc dù Thẩm Ngọc Quân không biết tại sao Dương Thư Hoa lại đột nhiên thân thiện với nàng, nhưng lời xã giao vẫn phải nói.
 
Dương Thư Hoa vẫn giữ nụ cười, trên mặt không có chút không vui nào: "Khoảng thời gian này lại là ăn tết, tỷ tỷ lại phải dọn cung, chắc là vội đến mức hận không thể phân đôi người ra, sao muội lại không biết chứ."
 
"Nói đến dời cung, chỗ muội đã thu dọn xong chưa?"
 
Vì Dương Thư Hoa có thai, ở lại Huyên Như các cũng hơi bất tiện, dù sao ở đó còn có một vị Liễu Uyển nghi mất con, khó tránh khỏi va chạm, hai ngày trước Hoàng thượng cho người thu dọn Liên Nguyệt các, để Dương Thư Hoa dọn qua.
 
"Đồ dùng của muội ít, đã dọn gần xong rồi, hôm nay định tới chỗ tỷ tỷ ngồi một lát rồi đến Liên Nguyệt các nhìn thử." Dương Thư Hoa vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, không thấy thích thú dư thừa nào: "Nhắc tới thì Liên Nguyệt các ở phía Tây của Chiêu Dương cung, cách nhau cũng gần. Sau này sợ là phải làm phiền đến tỷ tỷ."
 
Thẩm Ngọc Quân biết Liên Nguyệt các, cách cung của nàng không xa, đi bộ đến nơi cũng chưa đến thời gian uống một chung trà, đó cũng là một nơi tốt: "Ta cũng không sợ, muội có chuyện gì cứ sai người qua đây thông báo một tiếng." Nàng nói như vậy ngược lại không phải là tìm phiền phức cho mình, con người Dương Thư Hoa bình thường âm thầm, cách xử sự cũng cẩn thận chặt chẽ. Hơn nữa hiện tại nàng ta đang mang thai, người nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta không ít, không đến lượt nàng nhọc lòng vì nàng ta.
 
"Vậy muội đành mặt dày cảm ơn tỷ tỷ trước," Dương Thư Hoa nghe Thẩm Ngọc Quân nói xong thì ngược lại vui vẻ hơn vài phần.
 
Hai người trò chuyện một lúc lâu, mãi đến khi Trúc Vân vào bẩm báo: "Tiểu chủ, Lộ công công tới đưa thưởng cho người."
 
"Biết rồi, ta ra ngay."
 
Dương Thư Hoa nghe vậy cũng đứng dậy: "Hôm nay tỷ tỷ mới dời cung, chắc là có rất nhiều việc, muội đã tùy tiện quấy rầy tỷ hồi lây, bây giờ cũng nên đến Liên Nguyệt các nhìn một chút."
 
"Cũng được, sau này muội dời đến Liên Nguyệt các, chúng ta cũng gần nhau, đi lại sẽ dễ dàng hơn, có thời gian ta sẽ chạy đến chỗ muội, đến lúc đó muội đừng chán ta là được." Thẩm Ngọc Quân cũng đứng lên theo.
 
"Tỷ tỷ nói gì vậy, đến lúc đó muội sẽ quét dọn giường chiếu đón chào."
 

Thẩm Ngọc Quân tiễn Dương Thư Hoa rồi mới đi nhận thưởng. Ngồi trên giường, nàng nghĩ đến hành động của Dương Thư Hoa hôm nay, cảm thấy có chút không đoán được, nàng ta muốn làm gì đây?
 
"Tiểu chủ, hôm nay sao Dương Uyển nghi lại đến cung của chúng ta nhỉ?" Thu Cúc hơi nghi hoặc, hiện tại cung cả các nàng đúng là đang vẫy gọi mắt người khác, nhưng Dương Uyển nghi này bình thường là một người an tĩnh, cũng không nghe nói nàng ta qua lại nhiều với ai.
 
"Không rõ lắm."
 
Thu Cúc suy nghĩ một lát vẫn nói thêm vài câu: "Tiểu chủ vẫn đừng nên lui tới thân thiết với Dương Uyển nghi, dù sao nàng ra là người đang mang long tự. Chuyện giống như Tiền Lương đệ, cũng không nên gặp lần hai."
 
"Ta biết, tuy rằng hôm nay ta cũng có thăm dò, nhưng không lộ ra gì. Có điều ngược lại cũng đã rõ ràng, nàng ta muốn qua lại thân thiết với cung của ta," Thẩm Ngọc Quân chỉ sợ có một số liên lụy không rõ nguyên do tìm tới cửa: "Bây giờ cũng không có cách khác, yên lặng theo dõi chuyển biến thôi."
 
"Cũng chỉ có thể như vậy," có đôi lúc Thu Cúc nghĩ mọi người trong cung các nàng đều an phận thủ thường tự sống cuộc sống của mình sau cánh cửa đóng kín, sao lại có nhiều phiền phức khó hiểu tự tìm đến cửa, có phòng cũng phòng không được?
 
Chủ tớ Thẩm Ngọc Quân ở cung Chiêu Dương suy đoán, trong Huyên Nhược các ở An Ngưng hiên, Dương Thư Hoa đang nói chuyện với đại cung nữ thiếp thân.
 
"Mấy ngày ngay tình trạng của nàng ta thế nào?" Dương Thư Hoa hỏi.
 
"Tiểu chủ yên tâm ạ, bên kia nô tỳ đã bảo tăng liều lượng thuốc," Lục Khỏa biết rõ nguyên nhân tiểu chủ nhà nàng chậm chạp không chịu dời đi, thế nhưng nàng vẫn muốn khuyên vài câu: "Tiểu chủ, chuyện bên kia nếu đã ra tay, chúng ta hãy nhanh chóng dời đi. Như vậy có thể ít liên quan một chút."
 
"Trong lòng ta hiểu rõ, mấy ngày nữa chúng ta sẽ dời đi," Dương Thư Hoa cúi đầu suy nghĩ một lát: "Lục Khỏa, ngươi nói xem ngày ấy sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến chỗ của ta." Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, hành động ngày đó của Hoàng thượng, lại khiến trong lòng nàng yên lặng sinh ra chút mơ mộng hão huyền.
 
"Mấy ngày nay nô tỳ cũng nghĩ đến chuyện này," Lục Khỏa nghe vậy thì cau mày: "Đức phi nương nương kia muốn tiểu chủ dọn đến cung của nàng ta, nhưng không ngờ Hoàng thượng đã lên tiếng trước để người dọn đến Liên Nguyệt các. Như vậy, Đức phi nương nương không thể lại để người dời đi nữa."
 
Khuôn mặt Dương Thư Hoa ngược lại có chút ý cười: "Ngươi nói có phải Hoàng thượng biết tính toán của Đức phi hay không, trong lòng không vui nên mới nhúng tay vào." Nếu thật như vậy thì cũng tốt, nhưng nàng nghĩ không phải là không có khả năng đó.
 
"Ý tiểu chủ nói là Hoàng thượng cố ý làm như vậy," Lục Khỏa dằn ý nghĩ mình vừa nghĩ ra xuống: "Tiểu chủ, Thục phi nương nương nuôi Đại Hoàng tử nhiều năm, đến hôm nay Đại Hoàng tử vẫn chưa được ghi dưới danh nghĩa của nàng, người nói Hoàng thượng không phải là..."
 
Dương Thư Hoa đương nhiên biết suy nghĩ của Lục Khỏa, cũng vừa hợp với suy nghĩ của nàng: "Lục Khỏa, ngươi nói ta có cơ hội không?"
 
"Tiểu chủ người nói là..., nhưng mà người đã đồng ý với Đức phi nương nương," Lục Khỏa nắm chặt tay lại: "Nếu như người đổi ý, Đức phi nương nương có thể hay không?" Lục Khỏa đặt tay ngang cổ.
 
"Nàng ta không dám," Dương Thư Hoa cũng sợ, nhưng nghĩ lại chuyện gần đây: "Tiền Lạc Tích vừa gây ra chuyện xấu như vậy, mặt mũi của Đức phi đã sớm mất hết. Cho dù Hoàng thượng sắp xếp trước có phải là cố ý hay không, nàng ta đều phải có chút cố kỵ, dù gì trong cung đều do Hoàng thượng định đoạt. Lục Khỏa, ta không muốn đưa nó đi, ta hối hận."
 
"Tiểu chủ, bất luận người làm chuyện gì, nô tỳ đều theo người là được. Người không muốn cho, vậy chúng ta sẽ không cho," Lục Khỏa ngồi xuống, cầm bàn tay đang nắm thành quyền đặt trên đầu gối của Dương Thư Hoa.
 
Nước mắt Dương Thư Hoa rơi xuống: "Không phải là không cho, là không thể cho Đức phi, cho nàng ta thì không giành lại được."
 
Lục Khỏa vô cùng thông minh, lại hiểu tính tình của chủ tử, nghe chủ tử nói vậy, chỉ phút chốc đã hiểu: "Tiểu chủ, người nói là Hi Đức dung? Nhưng phân vị của nàng ta không đủ."
 
"Đúng, chính là Hi Đức dung," từ khi Hoàng thượng phòng mình làm Uyển nghi thì Dương Thư Hoa đã nghĩ đến chuyện này: "Còn chưa đến bảy tháng nữa ta sẽ lâm bồn, bản thân ta thì không cần nghĩ nữa, không nói ta có bản lĩnh kia hay không, chắc chắn Đức phi đó sẽ không cho. Nhưng Hi Đức dung thì khác, nàng ta được thịnh sủng, ngay cả Chiêu Dương cung Hoàng thượng cũng đã cho nàng ta rồi. Lục Khỏa, ta có một dự cảm, sớm muộn gì Hi Đức dung cũng sẽ nhập chủ Chiêu Dương cung."
 
"Nhưng mà, Hi Đức dung có chịu hay không?" Lục Khỏa biết chuyện của Hi Đức dung từ khi vào cung đến nay, đó chính là không bắt được sai lầm nào, vừa nhìn đã biết là một người thông minh, người như vậy sẽ vì các nàng mà đắc tội với Đức phi sao?
 
"Cho dù nàng ta không chịu, ta cũng phải có biện pháp để nàng ta đồng ý," Dương Thư Hoa cắn răng, khóc thút thít mấy tiếng: "Lục Khỏa, ngươi biết không, hiện tại ta chỉ có thể nghĩ đến Hi Đức dung, chỉ có đứa bé đến tay của Hi Đức dung, sau này ta mới có khả năng giành lại nói. Bởi vì dựa theo sự thịnh sủng của Hi Đức dung, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ có con của chính mình."
 
"Tiểu chủ, người buông lòng ra một chút, chúng ta còn thời gian, chúng ta từ từ nghĩ cách để Hi Đức dung mở miệng." Lục Khỏa không muốn chủ tử tự dồn ép bản thân như vậy, nàng đau lòng.
 

"Nhất định sẽ có cách," Dương Thư Hoa lẩm bẩm trong miệng: "Nhất định sẽ có, ta phải suy nghĩ lại."
 
Trong điện Càn Nguyên, Lộ công công bẩm báo Cảnh đế: "Nô tỷ mới đưa ban thưởng cho Hi Đức dung, thấy Dương Uyển nghi cũng ở đó."
 
Cảnh đế nghe vậy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: "Không tồi, là một người thông minh!"
 
Lộ công công thấy Hoàng thượng không hề bất ngờ, nhún nhún vai nghĩ đây không phải là kết quả mà Hoàng thượng mong muốn sao? Cuối cùng Dương Uyển nghĩ đã không để mặc cho số phận, hiểu ra phải tranh thủ cho bản thân mới có thể có kết quả tốt.
 
Chính điện cung Trọng Hoa, Đức phi cầm sổ sách nhưng không xem vào chút nào, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới hành động gần đây của Hoàng thượng, xem ra Hoàng thượng thật sự tức giận. Hiện giờ cũng không cần nghĩ nhiều, có lẽ Hoàng thượng đã biết tính toán của nàng rồi.
 
"Nương nương," Uyển Y đi vào báo lại: "Hôm nay Dương Uyển nghi đến chỗ của Hi Đức dung, ngồi một lúc lâu."
 
Từ sau chuyện của Từ Lương đệ, Đức phi để Uyển Y tiếp nhận công việc của Uyển Hà: "Hừ, đến chỗ của Hi Đức dung, nàng ta đúng là có tâm tư. Liên Nguyệt các ở ngay phía Tây của Chiêu Dương cung, nàng ta đến chỗ của Hi Đức dung ngồi một lát cũng không có gì kỳ lạ. Nước chảy đến chỗ thấp, người thì hướng đến chỗ cao. Hi Đức dung có phúc khó, nàng ta đến để được thơm lây cũng là chuyện rất bình thường."
 
"Nương nương không sợ Dương Uyển nghi động tâm tư khác sao?"
 
"Động đi, tùy nàng ta." Đức phi cười nhạo một tiếng: "Dù sao hiện giờ Hoàng thượng có suy nghĩ thế nào, bổn cung cũng biết đại khái. Dù nàng ta không nghĩ, Hoàng thượng cũng sẽ khiến nàng ta có suy nghĩ đó."
 
"Vậy nương nương cần phải tính toán sớm ạ?" Đôi khi Uyển Y cảm thấy lòng Hoàng thượng thật độc ác, đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn chưa có ý định buông tha cho nương nương của các nàng, ngay cả Công chúa cũng không cho nương nương nuôi dưỡng.
 
"Tính toán? Ta có thể tính toán gì đây," Đức phi bất lực nhắm hai mắt lại: "Uyển Y, bổn cung hối hận. Nhưng đã quá muộn, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta."
 
"Nương nương, năm đó người cũng là bất đắc dĩ," sao Uyển Y lại không biết nương nương nhà nàng chịu khổ nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu đêm, nương nương nhà nàng khóc đến tỉnh dậy.
 
"Bất đắc dĩ ư?" Nước mắt nương theo khuôn mặt Đức phi chảy xuống: "Ta thường nghĩ, năm đó sao ta có thể tàn nhẫn đến vậy? Làm một mẫu thân, ta tự tay hủy con của mình..."
 
"Bịch" một tiếng, Uyển Y quỳ xuống: "Nương nương, người đừng nói nữa, đừng suy nghĩ nữa. Đã nhiều năm như vậy rồi, người đặt xuống đi."
 
"Báo ứng, đều là báo ứng của ta," mỗi khi Đức phi nghĩ đến đứa bé mới được hình thành năm đó, tim giống như bị dao cắt, đó là con của nàng, là cốt nhục của nàng, cũng bị chính nàng tự tay hủy đi. Hoàng thượng không muốn nàng có con là đương nhiên, làm sao lại có mẫu thân độc ác như nàng?
 
Trong Chiêu Dương cung, Thẩm Ngọc Quân nhìn thư phòng nhỏ do Trúc Vân bố trí cho nàng, liên tục khen: "Không tệ không tệ." Đi tới án thư, lật lật mấy quyển kinh Phật trên bàn: "Đây là hôm nay người tìm được à? Vẫn là ngươi tỉ mỉ, vừa đúng lúc ta cần." Đại quân Bắc chinh phải xuất phát, đại ca của nàng đã xác định là sẽ đi cùng, những mặt khác nàng không làm được gì, nên muốn sao chép nhiều thêm mấy quyển kinh Phật.
 
"Nô tỳ thấy gần đây tinh thần tiểu chủ không yên, hôm nay thu dọn khố phòng, nên lấy mấy quyển này ra." Tất nhiên Trúc Vân biết chuyện Đại gia sắp phải đi biên quan, cùng một mẫu thân, chủ tử nhà nàng đương nhiên sẽ lo lắng.
 
"Đúng vậy, sao chép kinh Phật, cũng tốt để tĩnh tâm." Thẩm Ngọc Quân lật xem kinh Phật vài lần, thầm nghĩ không biết hiện giờ nàng có xem là nước tới chân mới nhảy hay không?
 
Thu Cúc bước nhanh vào nội thất: "Tiểu chủ, Hoàng thượng tới."
 
Thẩm Ngọc Quân vốn cho là việc tiền triều rất bận, đêm nay Hoàng thượng sẽ không đến, không ngờ đã đến giờ này, vậy mà Hoàng thượng lại tới. Nàng vội vàng buông kinh Phật trong tay xuống, đi ra ngoài đón người.
 
"Hoàng thượng cát tường!" Thẩm Ngọc Quân vừa ra khỏi nội thất đã thấy Hoàng thượng vào đến nơi.
 
"Đứng lên đi," Cảnh đế đưa tay kéo Thẩm Ngọc Quân lên: "Chiêu Dương cung này đã quen chưa?"
 
"Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, Chiêu Dương cung rất đẹp, tần thiếp thích vô cùng!" Sau khi Thẩm Ngọc Quân được Cảnh đế kéo lên bèn thuận thế quấn lấy tay Hoàng thượng. Hai người tay nắm tay vào nội thất.