Nhặt Được Anh Là Món Hời Cả Đời FULL

Chương 1



1.

Anh ta cúi đầu, sững người.

Tưởng mình hoa mắt, còn dụi dụi mắt mấy cái: “Lâm Uyển?”

Tôi đứng dậy: “Lâm Nhiễm. Em gái cô ấy.”

Trì Dã ngơ ra. Cũng không trách anh ta được.

Từ khi lên đại học, ngoài giờ học ra thì hầu như tôi đều vùi đầu đi làm thêm.

Hơn nữa, quan hệ giữa tôi với Lâm Uyển cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Không kết bạn WeChat, không liên kết Alipay, số điện thoại cũng của nhau không biết.

Cô ấy học múa, còn tôi học tài chính.

Đến mặt còn chưa từng gặp.

Không ai biết chúng tôi là chị em sinh đôi.

Tuy nhìn giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải cùng một người.

Trì Dã chắc không dễ gì tin được, đúng không?

Nhưng anh ta phải tin!

Tôi đến đây để yêu đương à?

Không!

Là đến để kiếm tiền đấy!

[Em gái yêu quý, chị đây đã nghiên cứu hơn một nghìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi. Nghe lời chị, đảm bảo em câu được nam chính ngoảnh đầu không nổi!]

Hả?

Tôi lén dựng tai lên nghe.

[Trước tiên phải táo bạo tỏ tình, nói cho anh ấy biết em thích anh ấy từ lâu rồi, cho trong lòng anh ta âm ỉ vui mừng.]

Hiệu quả không đó trời?

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhìn Trì Dã:

“Thật ra, tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi.”

Bản dịch được update tại Page Nong Chen vui lòng không bê đi nơi khác.

2.

Khi con người ta hoang mang, thường sẽ giả vờ bận rộn để che giấu.

Nghe tôi nói xong, phản ứng của anh chàng họ Trì đúng chuẩn người mới vào nghề: trước là mím môi, sau là gãi mũi, ánh mắt thì cứ đảo loạn xạ. Mặt đỏ bừng lan tận vành tai.

Rồi anh ta nghiêm túc từ chối tôi: “Xin lỗi Lâm Nhiễm, lần đầu tiên gặp cậu, tôi không thể nhận lời tỏ tình này được.”

Đúng như tôi dự đoán.

Dòng bình luận rào rào hiện lên: [Tôi còn tưởng Trì Dã vì giận Lâm Uyển mà nhận lời của Lâm Nhiễm cơ chứ.]

[Không ngờ anh ta vẫn còn giữ vững đạo đức.]

[Không sao đâu cưng, tuy bị từ chối nhưng chí ít cũng được người ta để ý rồi!]

[Giờ cậu hãy giả vờ tội nghiệp, nói muốn lấy bó hoa làm kỷ niệm. Vừa có tình, vừa hợp lý, tiện thể gói nó mang về!]

Ý kiến hay đấy!

Tôi cụp mắt, giọng dịu đi: “Trì Dã, tôi đã thích cậu hai năm rồi, không ngờ cậu lại thích chị gái tôi.”

“Hôm nay, chúng ta đều là kẻ thất tình.”

“Nói đến lại đau lòng… bó hoa hồng đó cậu còn cần không? Nó có hơi thở của cậu, tôi muốn mang về làm kỷ niệm.”

Trì Dã dù gì cũng là thiếu gia nhà giàu được giáo dưỡng cẩn thận.

Thấy tôi mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi, anh ta thở dài: “Ây… cậu… cậu thực sự thích tôi đến vậy sao?”

Tôi gật đầu: “Ừ.”

“Nhưng… cái đó…”

Anh ta lắp ba lắp bắp: “Thôi được, nếu cậu muốn thì lấy đi.”

[Trì Dã: Trời ơi, đến cả bó hoa tôi không cần mà cậu ấy cũng muốn mang về… Cậu ấy đúng là yêu tôi đến phát cuồng.]

3.

Tôi thuê một căn hộ nhỏ trong khu tập thể dành cho gia đình cán bộ.

Vừa mới chuyển hoa vào phòng khách xong, tôi chụp mấy tấm ảnh rồi bắt đầu gỡ bao bì.

999 bông hồng!

Còn là giống hoa quý từ Ecuador nữa chứ.

Ngày mai là Valentine rồi.

Tôi bán một bông 9,9 tệ, thế này thì chẳng phải sắp phát tài à?

Trước đây mấy dịp lễ, tôi toàn nhặt hoa người ta bỏ đi về gói lại rồi đem bán.

Ở nhà vẫn còn khối giấy gói hoa.

Tôi hăng say làm việc, thức trắng đêm để gói hoa đến tận sáng.

Tối qua, tôi đăng bài mở đặt hoa trước trên mạng xã hội với tiêu đề:

"Bó hoa của nam thần phiên bản giới hạn".

Vừa mở mắt ra đã bán sạch 666 bông rồi.

Hôm nay không có tiết học, tôi thuê vài bạn phụ chuyển hoa giúp.

Trừ hao hụt, vẫn còn lại 200 bông.

Thế là từ chiều tôi bắt đầu chốt đơn tại cái lùm cây nổi tiếng là tụ điểm hẹn hò của các cặp đôi trong trường.

Dựng bảng quảng cáo: "Hoa tuyển chọn từ nam thần học viện. Chất lượng đảm bảo, giá cả phải chăng".

Bán được nửa chừng, tôi định dọn hàng sang chỗ khác đông khách hơn.

Vừa đứng dậy, thì... đụng ngay bản gốc.

Ối dồi ôi.

Một màn tiêu thụ tang vật bị bắt tại trận.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nam thần Trì Dã rơi thẳng vào bó hoa tôi đang cầm, nghiến răng ken két: “Cậu từng nói sẽ trân trọng hoa như cái cách cậu thích tôi cơ mà?”

“Bán nó đi rồi, đó là cách cậu thích tôi à?”