Nhặt Được Anh Là Món Hời Cả Đời FULL

Chương 3



6.

Cái đồ trời đánh Trì Dã.

Cậu ta không gửi thiệp mời cho tôi!

Tôi đang định nhắn tin hỏi thử thì Lâm Uyển bước lại gần.

Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu vàng kem nhạt, tóc kẹp một cái kẹp nhỏ xinh xắn, trông rất tinh tế.

Tôi nhận ra thương hiệu bình thường đó, mà giá tận hơn hai ngàn tệ.

Chỉ cần cô ta đứng ở đó thôi, đã giống như thiên nga trắng rồi.

So với tôi áo thun trắng, quần jeans thật sự là một màn so kè thảm hại.

Lâm Uyển liếc tôi một cái, trong mắt đầy vẻ khinh thường, không thèm che giấu: “Gì vậy? Tiệc sinh nhật của Trì Dã, mày cũng muốn lẻn vào à?”

“Bớt mơ đi, đến nhặt rác mày cũng không xứng.”

[Thật muốn đập cho con Lâm Uyển này một trận, Lâm Nhiễm là em ruột nó đó, sao lại độc ác như vậy.]

[Cũng vì ba mẹ thiên vị thôi, Lâm Uyển toàn đồ hiệu, được nuôi như công chúa. Còn em gái thì mỗi tháng được phát đúng 500 tệ tiêu vặt, như kiểu bố thí vậy.]

[Đủ rồi đó, tôi thấy thương Lâm Nhiễm thật sự!]

Thật ra tôi cũng chẳng cần thương hại gì.

Tôi đã sống như vậy bao năm rồi.

Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ cùng lúc thất nghiệp, kinh tế gia đình sa sút, họ gửi tôi về quê cho bà nội nuôi.

Mỗi năm tôi chỉ được gặp họ một lần.

Sau này nhà có điều kiện hơn, họ cũng chẳng nghĩ đến chuyện đón tôi về.

Mãi đến khi tôi thi đỗ vào trường cấp ba top đầu, họ mới nhớ ra còn đứa con gái là tôi, mới đón tôi về lại thành phố.

Nói ra thì nực cười, trong nhà còn chẳng có nổi một căn phòng cho tôi.

Nhà có ba phòng ngủ một phòng khách.

Phòng chính cho ba mẹ, phòng phụ là của Lâm Uyển, phòng làm việc thì dọn sạch cho nó tập nhảy.

Còn tôi? Họ dựng tạm một chiếc giường đơn ở ngoài ban công gọi là khu nghỉ ngơi riêng của tôi.

May mà ba năm cấp ba tôi ở nội trú, chẳng mấy khi về nhà.

Họ chẳng quan tâm đến tôi, cũng chẳng để ý tôi làm gì.

Tôi đậu vào Đại học A cũng là do giáo viên báo với phụ huynh, họ mới biết.

Hôm đó, Lâm Uyển khóc nguyên một đêm.

Nó nói tôi là đồ bắt chước, cố tình thi cùng trường đại học với nó để làm nó khó chịu.

Ba mẹ mắng tôi một trận tơi bời, nói tôi chọn trường không hỏi ý họ, tự ý quyết định.

Còn bảo tôi giỏi như vậy thì sau này tự đi mà nuôi thân.

Tôi không cãi lại một lời, chỉ xách theo chút hành lý ít ỏi, quay về quê.

Lúc đó bên chương trình livestream hỗ trợ nông thôn đang tuyển trợ lý cho cán bộ xã, tôi làm hai tháng, đã gom đủ tiền học phí.

Bà nội thương tôi, gọi điện mắng cho ba mẹ tôi một trận.

Vậy là đến ngày nhập học, mẹ tôi bắt đầu chuyển cho tôi mỗi tháng 500 tệ tiêu vặt.

Còn nói như đúng rồi: “Uyển Uyển bảo 500 là đủ rồi. Hai đứa như nhau, đừng có đi mách bà nội nữa!”

Sau này tôi mới biết, đúng là mỗi tháng Lâm Uyển cũng nhận 500 tiền tiêu, nhưng mẹ tôi cho nó thêm 2000 tệ làm tiền vặt riêng.

Từ đó tôi không về nhà nữa.

Tự mình làm thêm, kiếm tiền, sống cũng ổn.

Vì vậy tôi chẳng nể nang gì Lâm Uyển, liền đáp lại luôn: “Răng mày dính rau cải kìa.”

“Tránh xa tao ra, mùi mày nồng quá.”

Lâm Uyển lập tức câm nín.

Mặt thì lúc đỏ lúc tím.

[Lâm Nhiễm: Dạy bạn cách làm gái đẹp đỏ mặt trong một phút.]

[Trời ơi, tự nhiên tôi bật cười luôn.]

[Tui học được rồi nha, sau này sẽ dùng chiêu này xử mấy đứa bánh bèo độc miệng trong lớp.]

[Nghe thôi đã thấy mùi vị dữ dội rồi.]

7.

Người đến dự tiệc sinh nhật Trì Dã khá đông.

Phía sau đã có người nhận ra Lâm Uyển.

Rồi khi thấy tôi gương mặt giống hệt cô ta họ cũng như lúc đầu Trì Dã nhìn thấy tôi, dụi mắt liên tục.

“Không dám mở mắt luôn, mong là mình đang hoa mắt thôi.”

“Bảo rồi, đừng có học tiết tám giờ sáng, đúng là điên thật.”

Tôi tránh sang một bên, nhường đường cho họ.

Lâm Uyển đắc ý nhướng mày, bước đến trước mặt một cậu con trai tóc bạc: “Kỷ Diễn, tôi đi cùng cậu vào nhé.”

Người tên Kỷ Diễn đang rút thiệp mời ra, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cậu không có thiệp mời đúng không?”

Lâm Uyển khựng lại.

Phía sau mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị hóng chuyện.

Kỷ Diễn lạnh lùng nói: “Dù có, tôi cũng không muốn đi cùng cậu.”

[Kỷ Diễn! Tôi tuyên bố, cậu nói ra đúng y những gì tôi nghĩ!]

[Kỷ Diễn: chuẩn trai thẳng, đừng có dính vào tôi.]

[Trong mắt Kỷ Diễn chỉ có game, không có gái đẹp. Không ăn chiêu này đâu.]

[Cười xỉu, hóa ra Lâm Uyển thật sự không có thiệp mời sao?]

Tôi lặng lẽ nhìn màn hình bình luận, rồi cúi đầu.

Ba phút trước, Trì Dã nhắn tin cho tôi: “Quên mất một chuyện, cậu đến chưa?”

“Tới lâu rồi.”

“Ừ, tôi xuống đón.”

[Ôi trời ơi, cậu định in luôn câu tôi đi đón bạn gái lên mặt à?]

[Không gửi thiệp mời là có chủ ý cả để tận tay xuống đón người yêu. Trì Dã: tâm cơ boy, bảo sao lại có bạn gái, xứng đáng lắm.]

Lúc mọi người lục tục bước vào, sắc mặt Lâm Uyển bắt đầu có chút khó coi.

Bất ngờ, mắt cô ta sáng lên, giơ tay vẫy: “Trì Dã! Tôi ở đây này!”

Giọng còn vô thức cao lên vài phần.

[Ủa? Không lẽ Trì Dã thực sự mời Lâm Uyển sao?]

[Xin lỗi chứ tôi không đu nổi nữa rồi, mong bé nhà mình tránh xa mấy người như thế đi!]

[Khoan đã! Đừng vội đoán, xem Trì Dã trả lời sao đã!]