Hắn nói xong, quay đầu bỏ đi.
Tôi nghĩ một hồi, lấy hết can đảm ra, nói: “Được thôi, tớ đồng ý với cậu”
Cố Nhạn Chu xoay người nhìn về phía tôi, trong mắt chứa ý cười.
Lúc này hắn mới chú ý tới Tiểu Bạch dưới chân tôi đang nhe răng kêu meo meo, hắn hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Nó làm sao vậy?”
Tôi chớp chớp mắt, nhắc nhở hắn: “Lúc nãy cậu nói muốn…… Cắt cái đó của nó……”
Cố Nhạn Chu: “……”
Sau đó tôi nghe Tần Viện kể, tối hôm ấy Tiểu Bạch đứng bên giường Cố Nhạn Chu kêu meo meo mắng hắn cả đêm, quan hệ cha con đang trên bờ vực tan vỡ, một người một mèo cả tháng không nói với nhau câu nào.
14
Từng ngày từng ngày vẫn trôi qua, bởi vì lời hứa đó, không hiểu sao, môn toán vẫn trì trệ không tiến của tôi đột nhiên bắt đầu tăng vọt, mãi đến một tuần trước kì thi đại học, đã sắp đột phá 140 điểm.
Ba ngày trước khi thi, nhà trường cho phép học sinh được nghỉ để thả lỏng tâm trạng.
Chuẩn bị tốt nghiệp rồi, tôi định mua vài món quà cho lễ tốt nghiệp.
Cuối cùng, tôi tặng cho Tiếu Dũng một mái tóc giả mới, cái trước của ông ấy đã cũ rồi, rất nhiều lần ở sân thể dục, tóc giả của ông ấy bị thổi bay trước mặt tất cả mọi người, ông ấy vẫn nhặt về dùng tiếp.
Tặng cho thầy hiệu trưởng một thùng tương ớt, nghe nói hành tây chấm tương ớt rất ngon, hiệu trưởng Trương thích ăn hành như vậy, đây là món quà tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Tặng cho Thẩm Niệm Bạch một cây bút máy, chữ cậu ấy viết rất đẹp, trước khi thi đại học còn viết hẳn một bức thư riêng tặng cho tôi, tuy rằng bức thư kia cuối cùng lại vào tay Cố Nhạn Chu mất rồi.
……
Còn Cố Nhạn Chu thì tặng gì bây giờ nhỉ? Hình như hắn không thiếu thứ gì cả?
Tôi nghĩ không ra, trực tiếp hỏi Cố Nhạn Chu có thích cái gì không.
Hắn chỉ nói muốn một nguyện vọng, sau khi thi xong sẽ nói.
Rất nhanh, kì thi đại học đã tới.
Trước khi thi, Tiếu Dũng đeo bộ tóc giả mới rêu rao khắp nơi, khuôn mặt từ trước đến nay đều nghiêm túc lộ ra vẻ đắc ý.
Chắc là sáng nay hiệu trưởng Trương đã ăn hành tây chấm tương ớt, ông ấy hớn hở chắp tay sau lưng đến từng lớp tặng lời chúc.
“Chúc các bạn học đề tên bảng vàng, mã đáo thành công!!!”
(Đề tên bảng vàng: thời xưa, thi khoa cử mà được đề tên trên bảng vàng có nghĩa là đã đỗ đạt.
Mã đáo thành công (Dịch nghĩa: Ngựa đến liền thành công) thể hiện sự quan trọng của ngựa trên chiến trường, về sau câu này để chỉ công việc thuân lợi, xuôi chèo mát mái)
Theo lời của các bạn học, buổi tự học sáng hôm đó toàn mùi hành.
Kết thúc ngày thi đầu tiên, lúc tôi ra cổng trường vậy mà lại thấy Hứa Tinh.
Bà ấy đứng cạnh Tần Viện, trên người mặc sườn xám, tóc dài xõa ra, tôi chưa từng thấy bà ấy như vậy bao giờ.
Tôi ngơ ngác tại chỗ, ấp úng nói: “Mẹ, sao mẹ……”
Tôi nhìn về phía Tần viện: “Sao hai người lại……” đi với nhau.
Rõ ràng trong ấn tượng của tôi, hai người họ có liên lạc với nhau bao giờ đâu
Tần Viện chớp chớp mắt nhìn tôi, cười khẽ nói: “Có phải là ngạc nhiên lắm không?”
Bây giờ, mấy chi tiết nhỏ không để ý trong quá khứ mới hiện lên.
Mấy tháng qua, thời gian Hứa Tinh ở nhà nhiều lên, vô số lần tôi bắt gặp bà ấy nói chuyện điện thoại với ai đó trong phòng, giọng nói ôn hòa không giống như đang nói chuyện công việc.
Lúc ấy tôi còn tò mò từ khi nào mà Hứa Tinh đã kết giao với bạn mới, không ngờ vậy mà lại là Tần Viện.
“Hai người quen nhau từ khi nào vậy ạ?”
Tần Viện lại chớp chớp mắt: “Bí mật!”
Bà ấy kéo tôi đến trước mặt Hứa Tinh: “Mẹ con hôm nay có đẹp không?”
Bình thường Hứa Tinh toàn mặc đồ công sở, lúc này dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, có hơi ngại ngùng kéo kéo quần áo.
Nhưng bà ấy đẹp như thế này thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Tôi gật đầu, ngơ ngác trả lời: “Đẹp ạ”
Đúng lúc, Cố Nhạn Chu cũng vừa ra tới, hắn thấy Tần Viện với Hứa Tinh, không hề ngạc nhiên hỏi: “Sao lại mặc như thế này?”
Tần Viện cười tủm tỉm trả lời: “Sườn xám này á, có nghĩa là mở đầu thuận lợi”
(Nguyên bản là: Kỳ khai đắc thắng, nghĩa là thắng ngay trong trận đầu, mình nghĩ không ra thành ngữ thay thế nên để như vậy luôn, ai biết thì góp ý cho mình với nha)
Với tính cách của Tần Viện làm mấy chuyện kì quái này cũng bình thường, nhưng tôi không ngờ Hứa Tinh vậy mà cũng làm theo.
Lòng tôi vui vẻ hẳn, lấy hết can đảm kéo lấy tay Hứa Tinh, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ thật sự rất đẹp”
Hứa Tinh mím môi, trên mặt hơi hơi đỏ lên.
Tôi nhớ tới biểu hiện không hề ngạc nhiên tí nào của Cố Nhạn Chu lúc nãy, ngước mắt lên hỏi hắn: “Có phải cậu đã sớm biết hai người họ quen nhau rồi phải không?”
Cố Nhạn Chu ừ một tiếng, lười nhác nói: “Đừng nghĩ nhiều, môn tiếp theo làm cho tốt vào, đừng có quên chuyện đã đồng ý với tôi đấy”
Tần Viện hóng hớt hỏi: “Chuyện gì đấy, có phải hai đứa quyết định yêu…… Khụ khụ.”
Hứa Tinh tò mò hỏi: “Yêu cái gì cơ?”
Tôi: “……”
Cố Nhạn Chu: “……”
15
Ngày công bố kết quả.
Được biết nhóm học sinh được thầy hiệu trưởng quan tâm đặc biệt làm bài không tệ
Câu này tôi có thể làm chứng, trước khi thi, thầy hiệu trưởng đã đặc biệt gọi điện riêng cho tôi, từng câu từng chữ cảm khái.
“Trăn Trăn à, trước đây em vì áp lực học tập mà đòi nhảy lầu, còn may cuối cùng em vẫn quyết định đi xuống, em là một cô gái thông minh, thầy tin chắc rằng em sẽ có một tương lai tươi sáng”
“Thầy và chủ nhiệm Tiếu chỉ có thể đưa em tới đây thôi, em đồng ý với thầy, sau này cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được tùy tiện từ bỏ mạng sống của chính mình, nhớ chưa?”
Tôi cảm động đến tột đỉnh, nghẹn ngào gật đầu thật mạnh: “Em nhớ rồi, em cảm ơn thầy”
Cho nên, tôi làm bài cũng không tệ.
Không đợi tôi dò hỏi hắn đã tha thứ cho tôi chưa, Cố Nhạn Chu đã tìm đến tôi trước.
“Bạch Trăn Trăn, có phải đến lúc cậu thực hiện nguyện vọng của tôi rồi không?”
“Tiểu Bạch nói là anh phải tìm một người mẹ cho nó thì nó mới tha thứ anh, ý anh là em có thể……”
Tôi cong mắt: “Em có thể.”
Hắn dừng lại, khóe môi hơi nhếch lên, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay tôi: “Vậy về thôi, về gặp nó, thằng con bất hiếu kia đã hơn một tháng không để ý tới anh rồi”
Tôi đáp một tiếng được, cong môi nắm ngược lại tay hắn.
Thật ra tôi đã biết từ lâu.
Trên tờ giấy luyện chữ bị vứt lại trong thùng rác kia, viết đầy tên của tôi……
(HẾT)