Tôi không nén nổi tò mò, nhặt tờ giấy kia lên mở ra nhìn.
Vài giây sau, tôi hoảng loạn ném nó vào lại thùng rác.
12
Dưới yêu cầu nghiêm khắc của Cố Nhạn Chu, điểm môn toán của tôi tăng lên thấy rõ.
Mặc dù như vậy, Tiếu Dũng và thầy hiệu trưởng vẫn thường gọi tôi tới văn phòng hỏi thăm tình huống.
Sự quan tâm trong mắt họ rõ ràng như vậy, lần nào tôi cũng không kìm nổi xúc động.
Ngày thi đại học càng ngày càng đến gần.
Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này số lần Hứa Tinh ở nhà càng ngày càng nhiều.
Thậm chí lúc nói chuyện với tôi còn dịu dàng lạ thường.
Từng ngày từng ngày trôi qua, điểm môn toán của tôi bắt đầu trì trệ không tiến nữa, mấy đợt khảo hạch gần đây đều chỉ dừng lại ở mức 120.
Một tháng trước kì thi đại học, Thẩm Niệm Bạch trở về.
Quả nhiên hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, vào đội tuyển quốc gia, được tuyển thẳng vào trường đại học H.
Trong văn phòng của Tiếu Dũng, không khí có hơi nặng nề.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Nhạn Chu hơi trầm xuống, cau mày nhìn chằm chằm bài thi trước mắt.
Hắn đã nhìn chằm chằm nó suốt năm phút rồi.
Phải chăng hắn có đang thông qua bài thi mà nghĩ đến chuyện khác không?
Tôi moi moi lòng bàn tay: “Cố Nhạn Chu, có phải cậu……” Hối hận rồi không.
Hối hận vì đã từ bỏ cơ hội quý giá như vậy.
Cố Nhạn Chu nghiêm nghị nhìn bài thi trước mặt, tự nói tự nghe: “Câu 7, câu 16, câu 20 đều không được sai”
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi: “Hả cậu định nói cái gì?”
Tôi: “……”
……
Thẩm Niệm Bạch đã được tuyển thẳng rồi, nên nhà trường có ý định để cậu ấy thay Cố Nhạn Chu dạy kèm cho tôi, để Cố Nhạn Chu có thể chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi đại học.
Tôi tìm Cố Nhạn Chu, chủ động nói với hắn việc này: “Cố Nhạn Chu, hay là thời gian còn lại để Thẩm Niệm Bạch dạy kèm cho tớ đi, để cậu chuẩn bị thi đại học cho thật tốt.”
Cố Nhạn Chu im lặng một chút, mặt không chút thay đổi hỏi: “Vì sao?”
Lúc đó trong tay hắn còn cầm bài thi làm rối tinh rối mù của tôi, tôi lại nhớ tới đôi mày nhíu chặt của hắn lúc nãy, nhẹ nhàng nói: “Tớ ngốc như vậy, tớ không muốn làm tốn thời gian của cậu nữa”
Cố Nhạn Chu lạnh mặt nghe xong, cười nhạo nói: “Bởi vì Thẩm Niệm Bạch đã quay lại à? Khó trách gần đây, lúc cậu làm bài cứ nóng nảy kiểu gì, gấp không chờ nổi muốn cậu ta phụ đạo cho cậu sao?”
“Được, tùy cậu”
Hắn ném bài thi trong tay xuống, xoay người bước nhanh rời đi.
Ngày hôm sau, Cố Nhạn Chu không tới nữa.
Trong văn phòng, Thẩm Niệm Bạch ngồi ở vị trí bình thường của Cố Nhạn Chu.
“Trăn Trăn, tớ rất vui vì lúc quay về có thể thấy cậu tiến bộ lớn như vậy, trong khoảng thời gian còn lại này chúng ta……”
“Trăn Trăn?”
Tôi lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Sau này làm phiền cậu rồi……”
Trưa hôm đó, tôi không nhịn được xuống ban tự nhiên tìm hắn, lại bị Ngô Duy báo lại là hắn không muốn gặp tôi.
Nội tâm nhịn không được cảm thấy chua xót, mấy ngày tiếp theo cũng không tập trung nổi.
Rõ ràng Thẩm Niệm Bạch giảng bài cho tôi dịu dàng cẩn thận như vậy, nhưng tôi lại không nhịn được tưởng niệm Cố Nhạn Chu nghiêm khắc.
Tôi thừa nhận, tôi hối hận rồi.
Hôm nay là thứ sáu, tôi tìm Thẩm Niệm Bạch nói tình huống của mình với cậu ấy, tôi nói mình đã quen với cách dạy của Cố Nhạn Chu, thời gian vừa qua đã làm phiền cậu ấy rồi.
Thẩm Niệm Bách giống như đã sớm biết, cong mắt cười: “Mấy ngày nay cậu cứ ngơ ngẩn, tớ đã sớm nhìn ra rồi”
Tôi hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn ra rồi sao, thật xin lỗi……”
Thẩm Niệm Bạch cười dịu dàng: “Không sao cả, tớ rời đi lâu như vậy, cậu không quen cũng là chuyện bình thường”
Cậu ấy thản nhiên như vậy, trái tim tôi mới buông lỏng, cong mắt nói: “À cũng lâu vậy rồi mà tớ chưa có chính thức chúc mừng cậu được tuyển thẳng vào đại học H nữa”
Thẩm Niệm Bạch than nhẹ một tiếng, nhìn tôi cười: “Cùng lắm là… có được có mất mà thôi”
13
Cố Nhạn Chu không muốn gặp tôi thì tôi đến thẳng nhà tìm hắn.
Lúc tới nơi, hắn đang nằm liệt trên sô pha ngủ say, Tiểu Bạch cũng nằm ngủ bên cạnh, để ý, tư thế ngủ của hai cha con y hệt nhau.
Tôi đến gần Cố Nhạn Chu mới phát hiện có một quyển vở rớt bên cạnh hắn.
Tôi cầm lên nhìn, vậy mà lại là kế hoạch học tập tháng cuối cùng cho tôi.
Hai mắt tôi cong lên, tâm trạng buồn bực mấy ngày này đột nhiên tươi sáng hơn hẳn.
Tôi không đánh thức hắn, định chờ hắn dậy rồi mới nói.
Nhưng Tiểu Bạch ngửi thấy mùi của tôi thì tỉnh dậy, kêu meo meo với tôi.
Cố Nhạn Chu bị nó làm phiền nhăn tít mày lại, trở mình vùi đầu vào gối, cáu kỉnh quát:
“Còn ầm ĩ nữa tao đem mày đi nấu giả cầy đấy”
Tiểu Bạch hình như nghe hiểu, vẫn tiếp tục kêu meo meo với tôi, giống như đang tố cáo.
Cố Nhạn Chu không nhịn được nữa, tức giận nhổm dậy nhấc gối đầu lên —— sau đó đối diện với khuôn mặt nghẹn cười của tôi.
“…… Sao cậu lại tới đây?”
Tôi bế Tiểu Bạch lên, chớp chớp mắt nghiêm túc nói: “Cậu đừng có hiểu lầm, tớ tới thăm Tiểu Bạch”
Qua một thời gian, Tiểu Bạch đã có đủ tư cách làm một con heo, tôi bế nó lên, đỡ lấy cái mông phì nhiêu của nó.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nhạn Chu dừng trên cái móng vuốt đang đặt trên ngực tôi của Tiểu Bạch hỏi “Vậy à?”
Hình như tôi nghe ra một chút sự nghiến răng nghiến lợi.
Không dám tiếp tục đùa hắn nữa, tôi thẳng thắn nói: “Không phải, tớ tới đây để tìm cậu”
Hắn hơi giật mình, híp mắt hỏi: “Tìm tôi?”
“Cố Nhạn Chu, tớ vẫn quen có cậu phụ đạo hơn, cậu có thể tha thứ cho tớ……”
Cố Nhạn Chu nhướng mày, “Vậy Thẩm Niệm Bạch thì sao?”
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc trả lời: “Tớ đã giải thích với cậu ấy rồi”
Cố Nhạn Chu rũ mắt nhìn Tiểu Bạch đang nằm hưởng thụ trong lòng tôi, duỗi tay xách nó lên phòng.
Tôi đuổi theo: “Cố Nhạn Chu, tớ đã giải thích rồi, nên là cậu có thể tiếp tục dạy kèm cho tớ không?”
Cố Nhạn Chu dừng lại, đặt Tiểu Bạch trước bát ăn của nó: “Ăn đi, ăn cho mau lớn còn đi thiến nữa”
Tôi: “……”
Cố Nhạn Chu quay đầu lại nhìn về phía tôi, từ từ nói: “Nếu tôi cứ như vậy mà đồng ý với cậu, chẳng phải là quá mất mặt sao?”
Tôi mất mát mà à một tiếng: “Tớ biết rồi”
Cố Nhạn Chu rũ mắt liếc tôi một cái, sau đó đổi giọng: “Nếu cậu thi đậu đại học H, tôi sẽ tha thứ cho cậu, trong khoảng thời gian này, tôi ráng dạy kèm cậu tiếp vậy.”
Đại học H?
Sao cậu có thể nói chuyện đậu đại học H một cách thản nhiên như thế hả?
Tôi hiểu rồi, người như Cố Nhạn Chu, vào đại học H đối với hắn mà nói chẳng phải chuyện gì khó, tôi bảo hắn chuẩn bị cho kì thi đại học như đang xúc phạm hắn vậy.
Tôi nhớ tới môn toán trì trệ không tiến thêm được một bước nào của mình “Cố Nhạn Chu…… tớ không làm được”
Cố Nhạn Chu thờ ơ “Ồ, Tiểu Bạch, tiễn khách”
Hắn nói xong, quay đầu bỏ đi.