Nữ Phụ Truyện Pỏn Bị Bất Lực FULL

Chương 8



Tôi đã cảm nhận được niềm vui của nữ chính.

Quản gia vui vẻ sắp xếp hôn sự, gửi thư cho cha mẹ Chử Hoài Thâm, mời bọn họ đến lo liệu hôn lễ.

Tôi không muốn bị trói buộc bởi hôn nhân.

Huống hồ những bài viết về mẹ chồng độc ác trên mạng, nghe cũng rất khiếp người.

Sau khi Chử Hoài Thâm nghe xong cũng chỉ cười, bảo tôi không cần lo lắng.

Nhưng buổi tối khi tôi sắp ngủ, tôi nghe thấy tiếng lòng truyền đến từ l ồng ngực chàng.

[Đừng sợ, trừ nàng ra, những người khác đều là giả. ]

Trong lòng tôi cả kinh, hoài nghi liệu có phải chàng đã biết gì rồi không.

Nhưng lúc tôi đang muốn cẩn thận phân tích lại không nhịn được buồn ngủ rồi ngủ say sưa luôn.

A Chiêu thêu từng mũi áo cưới cho tôi.

Tôi cũng rất xấu hổ.

A Chiêu nhỏ giọng khóc nức nở: "Sau này tiểu thư sẽ bỏ lại ta sao? Sẽ đưa ta về Nghi Xuân Uyển sao?"

Tất nhiên là không!

Cậu ta ngượng ngùng lau nước mắt: "A Chiêu cũng sẽ vĩnh viễn ở bên tiểu thư."

Ngày làm việc và ngày nghỉ cũng không cam lòng yếu thế, sôi nổi xuất ra bản lĩnh trông nhà.

Thêu khăn, đóng đế giày của tôi.

Từ trên xuống dưới, quần áo đồ đặt của tôi đều do bọn họ lo liệu.

Cuộc sống trôi qua cũng thú vị, đặc biệt là lúc đi ra ngoài nhìn Nhị Cẩu Tử ăn xin bên đường, tôi càng hạnh phúc hơn.

Hắn ta bị nam chính liên hợp với một anh trai khác đuổi ra khỏi nhà, xóa tên khỏi gia phả, còn bị gãy một chân.

Thật đáng thương.

Khi tôi đi ngang qua, hắn ta nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhào vào chân tôi.

"Đào nhi, ta là Nhị thiếu gia của cô đây, chắc chắn cô chưa quên phải không!"

Tôi liếc mắt một cái.

"Đúng là chưa quên, mỗi lần nhìn thấy thùng rác ven đường ta sẽ lập tức nhớ tới ngươi."

Hắn ta âm u đuổi theo tôi.

"Cho ta năm trăm lượng!"

"Cho ta năm trăm lượng, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi!"

Tôi dừng bước, bị hắn ta khơi gợi sự tò mò.

Chẳng lẽ tôi còn có thể thư phong như trước?

Một canh giờ sau.

Tôi ngồi ở bàn, mở to đôi mắt nhìn viên thuốc đen.

Tôi có thuật độc tâm, có thể xác định đây đích thực là giải dược.

Nhưng tôi có muốn uống không?

Tôi biết rõ cách làm người của mình.

Có thể chống lại mọi thứ, ngoại trừ cám dỗ.

Sau khi uống xong, nếu nổi lên lòng bất chính với những người đàn ông khác, Chử Hoài Thâm sẽ thương tâm đi.

Hiện tại tôi rất yêu chàng, nên không muốn chàng khổ sở.

Nhưng A Chiêu và các ngày từ thứ Hai đến Chủ Nhật của tôi, mỗi ngày đều phòng trống vắng vẻ, cũng thực sự đáng thương.

Cuối cùng là lý trí chiến thắng tình cảm.

Tôi nuốt thuốc.

Chử Hoài Thâm đẩy cửa đi vào.

Toàn thân giống như được phủ một tầng kim quang.

Làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Chàng cười nhìn trà trên bàn, đưa tay sờ sờ đầu tôi.

"Làm sao vậy, sao mặt đỏ thế?"

Tôi nghẹn đỏ hai mắt, vấp ngã ôm lấy chàng.

"Trời lạnh rồi, chàng có muốn…. ăn đào đào không?"

......

Nhị cẩu tử chếc tiệt.

Định cho heo ăn à, lại cho tôi ba liều thuốc giải.

Tôi suy yếu đẩy Chử Hoài Thâm ra, " Tìm tên kh.ố.n ki.ếp Tưởng Nhị kia."

Chàng cúi đầu hôn tôi, thờ ơ "Ừ" một tiếng.

"Sau đó thì sao."

Sau đó thì?

"Đạp mạnh cái chân lành của người què!"

【Phiên ngoại】

Chử Hoài Thâm ba tuổi vỡ lòng, có khả năng xem qua là nhớ.

Mọi người đều khen chàng là một thần đồng.

Có lẽ thật sự là thông minh quá mức, lúc còn rất nhỏ chàng đã biết, tất cả mọi thứ xung quanh đều là không chân thật.

Cha mẹ và nô bộc đều không chân thật.

Thế giới không chân thật.

Tựa như chỉ có một mình chàng, có linh hồn tự do ở bên ngoài thế giới này.

Đều nói tuệ cực tất thương, thân thể chàng vẫn luôn không khỏe.

Vào năm 27 tuổi, chàng ngủ dưới lòng đất.

Năm tháng thay đổi, luân hồi thay đổi tựa như chỉ trong chớp mắt.

Khi chàng mở mắt ra lần nữa, trong quan tài tối đen có một tia sáng chiếu vào.

Nữ nhân mặc quần áo lộ liễu hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm:

"Thấy quan tài phát tài, thấy quan tài phát tài."

Chẳng bao lâu, có rất nhiều người ăn mặc kỳ lạ đổ xô đến từ phía sau nàng.

Họ mở quan tài ra và lấy đi tất cả đồ chôn cất của chàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia, nàng đang lật một cuốn sách trong quan tài.

"A, sao còn mang theo xuân cung đồ để bồi táng chứ, có chút bi3n thái đấy."

Trong miệng nàng nói ghét bỏ, lại say sưa lật xem.

Linh hồn Chử Hoài Thâm phiêu đãng giữa không trung cảm thấy có chút khó xử.

Tất cả vật bồi táng này đều là do cha mẹ chuẩn bị cho chàng, quyển xuân cung đồ kia, hắn cũng chưa bao giờ lật xem qua.

"Kỳ quái, từ vật chôn cất bên trong mà xem thì dường như nó không phù hợp với bất cứ triều đại nào."

"Có phải có người giả mạo khu mộ này hay không?"

"Các người nhìn đi, trên giấy có viết là triều đại Mặc m á."

"Trong sử sách không hề có triều đại này."

Mấy người dừng lại nói chuyện với nhau, vẻ mặt ngưng trọng.

Chỉ có nữ nhân kia, bĩu môi nhỏ giọng nói thầm: "Đúng là tên triều đại chính thống."

Sau đó có nhiều người đến, bọn họ vây quanh Chử Hoài Thâm nghiên cứu nửa tháng.

Không thu hoạch được gì.

Chử Hoài Thâm cảm thấy nhàm chán, linh hồn rời khỏi quan tài lang thang chung quanh.

Bất tri bất giác đi theo phía sau nữ nhân kia.

Biết được tên của nàng: Đào Đào.

Dường như nàng thích đọc sách, mỗi đêm đều bât đèn đọc đến đêm khuya.

Phi lễ chớ nhìn, mỗi đêm Chử Hoài Thâm đều đứng ở ban công, bình tĩnh nhìn ánh đèn yếu ớt trong phòng.

Chàng dần dần hiểu được một số đồ dùng mới lạ của thời đại này.

Ví dụ như điện thoại di động, máy tính, xe hơi.

Cũng hiểu rồi.

Thứ mà nàng đọc mỗi đêm không phải là một ấn phẩm văn học, mà là! Mà là…

Chử Hoài Thâm xấu hổ khó mở miệng.

Một ngày nọ, nàng đọc một cuốn sách xong, tức giận nghiến răng nghiến lợi, giơ ngón tay lên đánh máy.

"Mau để tôi xuyên vào trong truyện ngược đi, không đi học nữa, để tôi đến giec tra nam!"

Chử Hoài Thâm muốn đến gần hơn một chút, xem nàng đang đọc cái gì.

Một ánh sáng hiện lên trong điện thoại di động, chàng không nhịn được nhắm mắt lại.

Khi thức dậy một lần nữa, thấy mình đang nằm trên giường.

Nô bộc sợ tới mức ngã xuống đất ở một bên.

"Đại nhân, ngài chưa chec sao?"

Chử Hoài Thâm sửng sốt, hư hư khép tay lại, nhìn về phía xà nhà màu đen trên đỉnh đầu.

"Đúng vậy, chưa chec."

Không chỉ chưa chec, mà trong vận mệnh của chàng tựa như có thêm một thứ thần giao cách cảm, tìm được nữ nhân đã cùng chàng xuyên qua đây.

Sống lại một lần, Chử Hoài Thâm phát hiện mình trở nên đê tiện.

Phong cách quân tử trước kia bị chàng bỏ lại hết phía sau đầu.

Chàng từng bước lừa dối nàng ấy tin tưởng.

Dụ dỗ nàng tiến sâu.

Ở trước mặt nàng, không làm quân tử giữ lễ nghi.

Thú vị hơn nhiều.

- hoàn