Pháo Hoa Rực Rỡ FULL

Chương 4



Anh ấy mở miệng nói điều gì đó nhưng anh nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.

“Anh nói gì cơ?”

Anh ấy lại nói thêm một câu, lần này tôi đọc được khẩu hình miệng của anh.

“Chúc ngủ ngon.”

Tần Cú lái xe đi rồi nhưng lòng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

“Ôi khó chịu quá!” Tôi vò đầu bứt tai, nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa, tôi chui vào chăn đi ngủ.

Nhưng cả đêm tôi mất ngủ, thức trắng đến sáng.

Tôi băn khoăn không biết có nên nhắn tin cho anh không, dù sao thì mối quan hệ của chúng tôi bây giờ cũng hơi khó xử.

Trong khi tôi vẫn còn đang do dự thì tin nhắn của Tần Cú đã gửi đến.

“Em ăn sáng chưa?”

“Em chưa.”

“Xuống nhà đi.”

Tôi giật mình, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống thì thấy Tần Cú đang đứng phía dưới.

Anh ấy cầm điện thoại vẫy tay với tôi, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ.

Tôi lao đến chỗ anh với tốc độ như đang chạy nước rút 100m.

Tôi thở hổn hển, anh trầm giọng cười: “Có người đuổi theo em hay sao mà em chạy nhanh thế làm gì?”

Tần Cú đưa đồ ăn sáng cho tôi: “Sữa đậu nành, bánh trứng, cháo trứng thịt nạc.”

“Đây đều là món em thích ăn.”

“Em vẫn thích đồ ngọt như thế.”

Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi không thể hiểu những gì anh ấy nói.

Khoảng thời gian này Tần Cú luôn xuất hiện trước mặt tôi với nhiều cách khác nhau, tôi và anh đã gần gũi hơn rất nhiều.

Trong lúc ăn thì Tần Cú ngẩn người nhìn vào chiếc vòng trên tay tôi.

“Sao thế, vòng tay của em đẹp không?”

“Ừm.”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh cũng nhìn nó rất lâu.”

Tần Cú không còn hào hứng nữa, cũng ít nói hơn.

“Anh sao thế?”

“Lam Uyển, dạo này anh rất bận chắc sẽ không có thời gian đi ăn với em.”

Tôi có chút mất hứng, cười với anh: “Không sao, anh là cảnh sát nhân dân mà, trách nhiệm rất nặng, em hiểu.”

Làm quen với nhau một thời gian rồi có phải anh ấy thấy tôi không hợp không? Đang muốn nói lời tạm biệt với tôi à?

Sau khi cân nhắc rất nhiều, tôi quyết định mạnh dạn: “Anh phải chú ý an toàn, em sẽ đợi anh quay lại.”

Tần Cú, anh hiểu ý em chứ?

Trong mắt anh lóe lên một tia sáng, anh cười gật đầu với tôi: “Được.”

Không ngờ lần này Tần Cú đi xa những một tháng, tôi lại càng không ngờ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh như vậy.

10.
“Bác sĩ ơi đồng đội của tôi bị thương rồi, xin cô cứu cậu ấy với.”

Một anh công an nắm chặt tay tôi cầu cứu, giọng nói quen quen.

Tôi nhìn anh ta một lúc, đây là lãnh đạo của Tần Cú.

Anh ta cũng sửng sốt khi nhìn thấy tôi.

Tôi vội quay đầu nhìn bệnh nhân đang bị thương, tim bỗng thắt lại.

Tần Cú nằm trên giường, cả người đầy máu, sắc mặt anh tái nhợt không có chút sức sống.

Hoảng hốt, sợ hãi, đủ thứ cảm xúc hỗn loạn ùa vào lòng tôi.

Tôi đẩy giường bệnh, gục xuống và hét lên: “Mau! Đưa vào phòng mổ nhanh lên!”

Tôi siết chặt tay Tần Cú, từng giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.

Tôi rất sợ, rất sợ Tần Cú sẽ rời xa tôi.

Tay tôi đột nhiên bị kéo ngược lại, tôi kinh ngạc nhìn Tần Cú, anh cố gắng mở mắt ra một chút.

Tần Cú cười khổ nhìn tôi: “Anh không sao đâu, đừng khóc.”

Anh còn muốn đưa tay ra lau nước mắt cho tôi nhưng anh không còn sức nữa.

“Em không khóc, anh nhất định phải cố gắng lên.” Đồ ngốc này hấp hối đến nơi rồi mà còn an ủi ngược lại tôi.

“Có em ở đây, anh yên tâm rồi.”

Khi tôi bước vào phòng mổ, các đồng nghiệp thấy tôi quá xúc động nên đã đề nghị tôi đổi bác sĩ, nhưng tôi từ chối.

Mạng của Tần Cú, tôi muốn tự mình cứu!

Tần Cú bị đâm một nhát ở bụng, máu chảy đầm đìa.

Kết thúc ca phẫu thuật, hai chân tôi mềm nhũn đến mức tôi gần như ngã xuống đất.

Cô y tá đỡ lấy tôi: “Bác sĩ Lam, chị nghỉ ngơi một lát đi.”

Tôi đứng dậy, lắc đầu: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi đúng không?”

“Phải, đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi.”

Tôi lẩm bẩm hỏi lại: “Có thật là đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi đúng không?”

Cô y tá gần như sắp khóc đến nơi: “Chị yên tâm đi, anh ấy không sao đâu, chị cứu anh ấy về rồi.”

Tôi từ từ ngồi xuống, dựa vào góc tường và hít một hơi thật sâu.

Tôi tháo đôi găng tay vô trùng, lấy cánh tay lau mặt, nước mắt giàn giụa.

Khi tôi bước vào phòng bệnh, Tần Cú vẫn đang ngủ.

Anh tiều tụy đi nhiều, râu đã mọc dày thêm, gương mặt góc cạnh ngày càng nam tính.

Trong giấc ngủ, anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, gọi một cái tên: “Noãn Noãn!”