Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 45



Thuần Vu Yến cũng kinh ngạc quá trời, khoog ngờ hắn mới đi dạo một vòng đã bắt được một con Bạch Tiểu Nhung.

Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời: "Sao anh/cậu lại ở đây?"

Một người đáng lẽ ra ở thành phố S nay lại xuất hiện trong vườn trường thành phố A? Một người nửa đêm nửa hôm không ngủ lén la lén lút đi vào trường học rồi còn bị rượt cho té khói chạy? Ảo giác rồi?

Có độ ấm, không phải ảo giác, điểm này cậu có thể xác định, người xem cũng nghĩ y chang.

Thuần Vu Yến tóc được chải gọn gàng hai bên, bên trong áo cổ lọ đen bên ngoài áo khoác bành tô nâu, quần âu giày da đen, khớp với bản thân hắn ta, phải nói là có ý vị nam nhân thành công. Hắn cười nhẹ, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt tựa chân thành, ôn hòa nhu khí.

Cái gương mặt yêu nghiệt đó, nhìn mấy trăm lần cũng choáng ngợp. Bạch Tiểu Nhung có thể viết một quyển tập về việc ca ngợi cái mặt này.



[ Ôi, cái nhan sắc trần nhà này!

 Má nó đẹp mà ta không biết diễn tả như thế nào!

 Hoàng đế, quốc vương, thiên sứ cũng chỉ như vậy thôi!

 Cứ có cảm giác Thuần Vu Yến càng ngày càng thần thánh, ảo à?

 Đẹp là được!]

Bạch Tiểu Nhung kiềm chế tâm trạng ngắm trai đẹp, nhanh nhẹn trả lời: "Đây là trường học của tôi, học xong tiết tối không có gì làm nên dạo đêm."

Tiết tối đã học xong lâu rồi, có trường học nhà ai còn học tới 10 giờ đêm không? Thuần Vu Yến chỉ cười cười không tỏ ý kiến.

Hắn cũng nói mục đích tại sao hắn ở đây: "Hiệu trưởng lâm thời mời tôi đến phát biểu, bây giờ đi về nhà."

Bạch Tiểu Nhung khó hiểu: "Phát biểu gì?"



Hắn cười ôn hòa: "Thành công nhân sĩ phát biểu, truyền một chút kinh nghiệm doanh nhân cho học đệ học muội ấy mà."

"..." Ồ, Thuần Vu Yến tính ra là học trưởng của cậu á hả?

Bạch Tiểu Nhung cười xòa vài tiếng, cậu không rõ mấy cái kinh doanh với cả thương nghiệp gì đâu, cậu chỉ muốn học trồng trọt chăn nuôi thôi à. Nếu Thuần Vu Yến truyền kinh nghiệm chăn nuôi thì cậu sẽ đi nghe.

Không khí lâm vào vi diệu, người chột dạ là Bạch Tiểu Nhung, người bắt chuyện lại là Thuần Vu Yến: "Sao lúc nãy cậu hớt hãi quá vậy?" Hắn tò mò, Bạch Tiểu Nhung gan cũng không nhỏ, cố ý gọi hắn trùm bao bố Âu Dương Hoằng là biết.

Nói lên cái này, sắc mặt Bạch Tiểu Nhung nháy mắt đẹp lên, cậu nghĩ mà sợ nói, còn làm động tác tay: "Có xúc tua! Quái vật á! Ở dưới nước trồi lên như vầy, hoảng quá tôi bỏ chạy luôn!"

Thuần Vu Yến cái hiểu cái không: "???" Là sao? Cậu nói tiếng việt sao hắn nghe không hiểu?

[ Há há, cây hài Tiểu Nhung.

 Dễ thương quá con ơi!

 Hai người này lại cùng khung hình, tôi ghép!

 Chồng tao, ghép con khỉ khô!

 Tránh ra hết, chồng bà!]

Bạch Tiểu Nhung sau một hồi tóm tắt lại lần nữa: "Là vậy đó." Cậu lấy khăn lau mặt, chạy một hơi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như trái đào, chọc người trìu mến.

Thuần Vu Yến đôi mắt lóe sáng, công khai nhìn Bạch Tiểu Nhung mặt, miệng lại nói: "Chúng ta trở về xem lại đi? Có thể tôi biết chút gì đó."

Bạch Tiểu Nhung ngẫm nghĩ, Thuần Vu Yến nói hắn biết, cậu có chút tin. Hắn ta sẽ không nói dối mấy chuyện này với cậu đâu. Hắn lúc trước cũng học trường này mà đúng không? Chắc chắn hắn biết gì đó!

Cậu cũng tò mò đó có phải là quái vật không, nếu phải thì chạy tiếp. Mấy tuần nay cậu rất chăm chỉ tu luyện đó nha, chạy mấy trăm mét còn được: "Được thôi."