Quãng Đời Còn Lại Có Anh FULL

Chương 2



Ngày thứ hai sau khi dọn ra khỏi nhà anh ấy, tôi đi cắt phăng mất mái tóc dài đến ngang lưng của mình, nhuộm hết thành màu xám khói. Lý Thu Xuyên có gọi điện, nhắn tin cho tôi nhưng tôi đều phớt lờ.

Ngày thứ ba, anh đến trước cửa công ty tôi đợi tôi.

Giờ tan làm, vừa ra khỏi công ty, tôi liền thấy anh đang đứng cách đó không xa, một tay đút túi quần, tay kia châm th.uốc.

Lý Thu Xuyên trước giờ không h.út th.uốc, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh h.út.

Gió lạnh ảm đạm, áo khoác của anh bị gió thổi tung bay, đốm lửa trong tay anh lập lòe.

Nhìn thấy tôi, anh không giấu được vẻ bàng hoàng trên gương mặt.

Tôi vô cảm đi lướt qua anh, lập tức bị anh chặn lại: “Tống Nhu, em có ý gì đấy?”

Tôi lẳng lặng nhìn anh: “Em tưởng hành động của em đã nói rõ tất cả rồi chứ.”

“Nói rõ tất cả? Em có để lại một chữ nào cho anh không? Em không nói lời nào đã dọn đi mất rồi, không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Hành động vô trách nhiệm như thế này, quả thực không giống phong cách của em.”

Giọng điệu của Lý Thu Xuyên có chút sắc bén, nhưng anh vẫn đang tự khắc chế, chưa buông lời lẽ c.ay đ.ộc.

Tôi phảng phất nhớ lại khi mới chính thức yêu nhau, hai chúng tôi đã giao hẹn với nhau rằng dù có xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì, cũng tuyệt đối không được chiến tranh lạnh, có vấn đề gì phải trao đổi ngay trong hôm đó.

Anh đã làm rất tốt, chưa bao giờ b.ạo l.ực lạnh với tôi. Nếu có cãi nhau, trước khi đi ngủ chúng tôi sẽ ngồi lại nói chuyện nghiêm túc để giải quyết tranh chấp đó.

Hóa ra là tôi đã vi phạm giao hẹn này.

Tôi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, ngẩng lên nhìn anh: “Vậy giờ em sẽ nói cho anh biết, Lý Thu Xuyên, chúng ta chia tay đi.”

Nói xong, tôi liền cúi gằm mặt xuống, sợ rằng anh sẽ nhìn ra sự không nỡ và ấm ức trong mắt tôi.

Nhưng anh vẫn chặn tôi lại: “Cho anh một lý do, Tống Nhu, cứ chia tay như thế này thì không công bằng với anh.”

Tôi ngẩng đầu lên.

Tòa nhà văn phòng phía sau vẫn sáng đèn. Trong con ngươi đen láy của anh đều là hình ảnh phản chiếu của tôi. Giọng điệu vô cùng thành khẩn, dường như anh thực sự rất để tâm.

Tôi nhẹ giọng nói: “Em không muốn làm thế thân của Lâm Nhu nữa. Em mệt rồi, Lý Thu Xuyên.”

Trên gương mặt nghiêm túc của Lý Thu Xuyên hiện lên vẻ thảng thốt rõ ràng, anh kinh ngạc nhìn tôi, một lúc sau mới lên tiếng: “Sao em lại biết Lâm Nhu?”

Tôi cảm thấy thật nực cười: “Cô gái đó đã ở trong quá khứ của anh tám năm rồi, xung quanh anh đều mang những dấu vết của người ta, em đâu ngu ngốc đến mức không phát hiện ra nổi?”

Lời đã nói ra rồi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nhìn anh: “Em biết anh luôn coi em là thế thân của cô gái đó, cũng biết anh đã chuẩn bị sẵn sàng để rời xa em. Em và anh dễ hợp dễ tan đi, dù gì cũng ở bên nhau ba năm rồi, đến giây phút cuối cùng này cũng đừng nên làm loạn, đừng để người khác nhìn vào như một trò cười.”

Nói xong, tôi sải bước đi, không hề ngoảnh lại.

Sau lưng tôi rất im ắng, Lý Thu Xuyên không gọi tôi lại nữa, tôi thậm chí có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai chúng tôi càng ngày càng xa.

Gió đêm thực sự rất lạnh, chui qua chiếc áo len dệt kim, thổi thẳng vào tim tôi. Từ tim đến mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi đều lạnh buốt, trở nên tê dại.

05.


Về đến nhà Diêu Dao, cô ấy đã tan làm rồi, đang nhàn nhã nấu bún ốc.

Cả tôi và Diêu Dao đều rất thích món ngửi thì nặng mùi mà ăn vào thì cực phê này. Nhà Diêu Dao luôn có sẵn vài gói bún ốc ăn liền, mỗi lần tôi muốn ăn thì sẽ qua đây nấu rồi ăn cùng Diêu Dao.

Khi tôi còn sống chung với Lý Thu Xuyên, anh không cho phép tôi nấu món này, nói rằng nó sẽ làm thối um cả nhà anh mất.

“Về rồi đấy à? Sắp nấu xong rồi đây.”

Diêu Dao niềm nở chào tôi, bê hai bát bún ốc qua.

Sau khi húp một ngụm nước bún nóng hổi, tôi mới cảm thấy cả cơ thể đông cứng của mình từ từ phục hồi.

Tôi mở miệng: “Ban nãy tôi có gặp Lý Thu Xuyên.”

Diêu Dao khựng lại: “Hai người nói chuyện chưa?”

Tôi khẽ gật đầu: “Nói rõ ràng hết rồi.”

“Vậy là vẫn phải chia tay?” – Diêu Dao vội ghé tới, lo lắng cho tôi.

Tôi cười với cô ấy: “Tất nhiên là chia tay rồi. Tại sao tôi lại phải làm thế thân cho người khác chứ? Giờ kết thúc như thế này cũng tốt.”

Diêu Dao vội vàng an ủi tôi: “Tốt mà, tốt lắm! Chúng ta đâu cần tên tra nam đó! Ăn tối xong chúng ta cùng chơi game, tôi gọi ba anh chàng đến chơi với bà.”

Cũng được, cứ để trai đẹp xoa dịu trái tim thiếu nữ của tôi đi.

Tối đến, tôi và Diêu Dao đang hào hứng chơi trận 5v5 thì điện thoại bất thình lình đổ chuông.

Nhìn thấy tên người gọi đến, tôi sững lại một chút.

Là người bạn tốt của Lý Thu Xuyên, Ngụy Khôn.

Sau vài giây do dự, tôi vẫn bấm nghe máy.

Giọng anh ta nhanh chóng truyền đến: “Tống Nhu, Lý Thu Xuyên uống say rồi, không kéo dậy được. Em đến đón cậu ta về đi!”

Anh uống say?

Trong suốt 3 năm ở bên nhau, Lý Thu Xuyên luôn rất biết chừng mực, chưa bao giờ say cả. Nhưng...

Tôi bất lực nói: “Ngụy Khôn, em và anh ấy chia tay rồi. Em không đến đâu.”

Ngụy Khôn vẫn nói liến thoắng: “Bàn số 3 của quán bar Đường Triều, cậu ta cứ gọi tên em mãi thôi, bọn anh không đứa nào kéo nổi cậu ta dậy. Tống Nhu, em mà còn không đến đón, thì cứ để cậu ta nằm lại quán bar luôn nhé. Bọn anh đi về đây!”

Ngụy Khôn nói xong liền cúp luôn điện thoại.