Tôi ghét cái kiểu tiền trảm hậu tấu (hành động trước, báo cáo sau) như thế này.
Nhưng cũng không muốn nhìn thấy Lý Thu Xuyên rơi vào tình cảnh như vậy. Yêu anh ấy tận ba năm, tôi cũng không nỡ nhìn anh chịu khổ.
Diêu Dao nheo mắt nhìn tôi hồi lâu, mới xua tay: “Nhanh đi đi, biết ngay là bà không buông bỏ được mà!”
“Tôi hứa, đưa anh ấy về nhà xong tôi sẽ rời đi ngay và luôn!”
Tôi thơm chụt một cái vào má Diêu Dao, sau đó vội xách túi ra ngoài.
Lúc tôi đến quán bar Đường Triều, nhìn thoáng qua đã phát hiện ngay thấy Lý Thu Xuyên đang dựa vào ghế sofa. Hai mắt anh nhắm nghiền, mặt ửng đỏ, người nồng nặc mùi r.ượu, có vẻ như đã ngủ say rồi.
Nhìn ngó xung quanh, đám Ngụy Khôn thật sự đã bỏ về rồi, chỉ còn lại mỗi mình Lý Thu Xuyên ở trên ghế sofa, những vị khách đi ngang qua đều liếc nhìn bộ dạng lôi thôi của anh.
Tôi tiến lại gần, vỗ nhẹ lên mặt anh.
“Lý Thu Xuyên.”
Trước đây anh chưa bao giờ say. Nhưng sau ngày chính thức xác nhận chia tay với tôi, anh lại uống thành say mèm thế này, anh định thể hiện điều gì? Vẫn còn yêu tôi da diết à?
Bị tôi vỗ rất mạnh vào mặt, anh tỉnh dậy vì thấy đau, đôi mắt mờ mờ nhìn tôi: “Tống Nhu...”
Tôi không thân thiện gì: “Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đi về.”
Lý Thu Xuyên kéo lấy tay tôi, khàn giọng nói: “Tống Nhu, chúng ta đừng chia tay nữa mà.”
Anh chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng van nài như vậy, lòng tôi chợt chua xót. Những điều ngọt ngào từ trước đến nay bất chợt hiện lên trong đầu tôi. Một chữ “Được” suýt nữa đã bật ra khỏi miệng tôi.
Nhưng rồi ngay sau đó, những bức ảnh của anh và Lâm Nhu hiện lên trong đầu tôi, còn cả email điều chuyển công tác đến Thượng Hải trong hòm thư điện tử của anh.
Tôi hất tay anh ra: “Anh tỉnh rồi thì tự về nhà đi, em đi đây.”
Dứt lời, tôi quay người rời khỏi quán bar.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Lý Thu Xuyên chạy theo tôi ra ngoài.
Anh lại một lần nữa nhanh chóng kéo tay tôi lại, anh kéo rất mạnh khiến tôi không thể hất ra nổi, chỉ đành trừng mắt nhìn anh.
Trên mặt anh hiện rõ vẻ ấm ức, giống như một đứa trẻ con vừa bị bắt nạt, giọng điệu rất hèn mọn: “Tống Nhu, em đưa anh về nhà nhé, được không? Anh uống nhiều, chóng mặt quá...”
Người anh nồng nặc mùi r.ượu, cả người lảo đảo không thể đứng vững.
Tôi day day ấn đường của mình, thở dài, đành gọi một chiếc taxi đến.
Quãng đường trở về nhà anh cũng khá suôn sẻ, tôi dìu anh vào nhà, tiện tay rót cho anh một cốc nước ấm.
Lucky vẫy đuôi chạy đến, đ.iên c.uồng cọ vào người tôi, rên ư ử, như đang trách móc tôi không chịu đến thăm nó.
Trêu đùa với Lucky một lát, tôi quay đầu lại thì thấy Lý Thu Xuyên đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa rồi.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh mơ màng tóm lấy vạt áo của tôi, khẽ thì thầm: “Tiểu Nhu, đừng đi mà.”
Tôi thở dài, nắm lấy tay anh, ngồi xổm xuống bên ghế sofa.
“Tiểu Nhu mà anh vừa gọi, rốt cuộc là Lâm Nhu hay Tống Nhu?”
Anh đã chìm vào giấc ngủ yên bình, không trả lời tôi.
Miệng tôi đầy chua xót, cảm thấy mình vừa đáng thương, vừa đáng đời.
07.
Cuối cùng, tôi lau sạch sẽ mặt mũi cho anh, đắp chăn cẩn thận cho anh, dẫn Lucky ra ngoài đi dạo một vòng rồi mới rời đi.
Từng ngóc ngách trong căn nhà của anh vẫn còn tràn ngập hơi thở của tôi, tôi sợ nếu mình còn nán lại thêm bất cứ giây phút nào nữa, sẽ không nỡ rời đi.
Về đến nhà Diêu Dao, cô ấy cười nhạo tôi, hỏi tôi tại sao không nhân cơn say này của anh để “làm” nốt một lần cuối cùng đi.
Tôi đấm nhẹ vào người cô ấy, tôi thèm mà tự l.ừa mình d.ối người nhé.
Mấy ngày sau đó, Lý Thu Xuyên không còn đến tìm tôi nữa. Anh vốn là một người điềm đạm và ít nói, khi cảm xúc không ổn định, anh càng thích thu mình vào một góc để tự chữa lành vết thương.
Đến cuối tuần, tôi đã thuê được nhà mới, chuyển khỏi nhà Diêu Dao.
Lúc đó dọn khỏi nhà của Lý Thu Xuyên, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, vẫn còn để lại rất nhiều đồ đạc ở nhà anh. Bây giờ chuyển đến nhà mới, thấy cả căn nhà trống rỗng, trông thật tiêu điều.
Lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, đúng lúc quá, là anh gọi tới.
“Tống Nhu, em có rảnh không?”
“Có việc gì?” – Tôi cũng đang muốn hỏi xem anh có rảnh không, bởi trong nhà anh có một số đồ nội thất là do tôi tự mua, bây giờ tôi muốn chuyển những món đồ đó sang nhà mới của tôi, cũng nên hỏi ý kiến của anh.
Lý Thu Xuyên im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Lucky nhớ em rồi.”
Nửa tiếng sau, tôi đến trước cửa nhà anh.
Lucky ngay lập tức lao đến cọ vào chân tôi, cái đuôi của nó vẫy liên hồi. Tôi lấy dây xích đeo vào cổ Lucky, dẫn nó ra ngoài đi dạo, Lý Thu Xuyên cũng lẳng lặng đi theo hai chúng tôi.
Khu chung cư và môi trường quen thuộc, những chú chó quen thuộc, tôi và Lý Thu Xuyên đi bộ chậm rãi, Lucky hào hứng chạy khắp nơi, tất cả mọi thứ dường như vẫn không có gì khác biệt với trước đây.
Tay bỗng bị siết chặt, là anh nắm lấy tay tôi.
Trong mắt anh là tình cảm không che giấu, và ánh mắt dịu dàng, bao dung cũng rơi trên người tôi. Thực ra, trong ba năm chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn cảm nhận được rõ ràng tình cảm của anh dành cho tôi.
Chỉ là sau khi biết đến Lâm Nhu, tôi không thể kiềm chế được sự hoài nghi của chính bản thân mình.
Nghĩ đến điều này, tim tôi như bị bóp nghẹt lại.
Tôi nhẹ giọng hỏi anh: “Lý Thu Xuyên, em mặc chiếc váy do anh mua, để kiểu tóc mà anh thích. Khi anh nhìn em, rốt cuộc là đang nhìn thấy Tống Nhu, hay là Lâm Nhu?”
Anh sửng sốt vài giây, vẻ mặt lạnh xuống: “Em là Tống Nhu, anh luôn rất rõ.”
Tôi quay sang nhìn anh: “Vậy tại sao anh luôn thích em ăn mặc thành kiểu như Lâm Nhu?”
“Anh xin lỗi.” – Anh vội vàng nói – “Ban đầu đúng là... Nhưng sau này anh luôn biết rất rõ rằng em là Tống Nhu, một Tống Nhu độc nhất vô nhị, không liên quan gì đến Lâm Nhu cả. Dáng vẻ hiện tại này của em, rất xinh đẹp, anh cũng rất thích.”
“Nhưng hiện tại em không cần anh thích nữa rồi.”
Tôi bực mình, tiếp tục bước về phía trước.
Anh hoảng hốt, luống cuống đi sát theo sau tôi, mấy lần định mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Sau khi dắt chó đi dạo xong, trở về nhà, tôi ngỏ ý muốn chuyển vài món đồ nội thất đi, nhưng lại bị anh từ chối ngay lập tức.
“Đây là những thứ em đã tặng anh rồi, sao có thể đòi lại?”
Rõ ràng là anh giận rồi. Mặt anh hầm hầm lại, cũng có chút ấm ức, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đau đầu, bất lực ôm lấy trán: “Em mua về để dùng chung. Giờ chúng ta chia tay rồi, cho em một hai món cũng không sao, đúng không?”
“Em đang muốn tách biệt rõ ràng với anh sao?” – Lý Thu Xuyên gằn ra từng chữ, giọng điệu mang ý không thể tin được.
Anh cảm thấy yêu cầu của tôi rất vô lý, dù gì khi còn ở chung, tôi có mua sắm một số thứ cũng là chi tiêu thông thường thôi, giờ tôi đòi lại thì thật khó xử.
Nhưng tôi cứ ích kỷ muốn đòi lại đấy. Khó xử thì kệ chứ, cứ cãi vã loạn xạ lên nữa đi, có khi làm thế anh sẽ nhớ đến tôi lâu hơn.
Trong ký ức của anh, tôi không muốn mình mãi mãi núp dưới cái bóng của Lâm Nhu nữa.
Cuối cùng, anh ngồi xuống, lấy giấy bút ra và bắt đầu phân chia những món đồ chung của hai chúng tôi.