Quãng Đời Còn Lại Có Anh FULL

Chương 4



Nửa tiếng sau, Lý Thu Xuyên vuốt tờ giấy trong tay: “Tất cả những thứ em mua đều ghi hết trên giấy này rồi, em xem muốn mang thứ gì đi?”

Tôi nhìn lướt qua, tờ giấy chi chít toàn là chữ, từ những đồ lớn như nội thất, đến những đồ nhỏ như cốc nước, anh đều ghi hết ra.

Trong phòng khách có một chiếc giá gỗ mà tôi đặc biệt chọn để đựng một số đồ lặt vặt, ngày nào anh cũng lau tỉ mỉ, trên giá không có một hạt bụi nào.

Lúc mua về, chiếc giá đó vẫn một đống linh kiện rời rạc. Lúc đó anh đang nấu ăn trong bếp, tôi ngồi trong phòng khách tự lắp ráp lại. Đến khi anh nấu cơm xong thì cũng lắp xong giá gỗ rồi. Tay tôi toàn là bụi bẩn, mặt cũng lem nhem, anh còn cười tôi là con heo ngốc nghếch...

Tôi nói: “Em muốn mang theo chiếc giá gỗ này. Lúc đầu là do em tự lắp ráp, lát nữa em cũng sẽ tự tháo ra.”

Anh không nói gì, lấy bút gạch một đường trên giấy.

Tôi cũng mua một chiếc ghế đẩu để thay giày ở cửa ra vào, vì eo của anh không tốt lắm, phải ngồi xổm xuống thay giày rồi lại đứng lên rất bất tiện.

Lúc mới vừa mua về, anh còn phàn nàn rằng tôi toàn tiêu linh tinh thôi, nhưng ánh mắt anh lại tràn đầy nụ cười.

Chiếc ghế để thay giày này, để lại cho anh vậy...

Còn có cả lò nướng ở trong bếp, khi mới chuyển đến đây, chúng tôi rất háo hức lên kế hoạch nấu món gì ngon cho cuối tuần, thế nên tôi đã mua ngay một chiếc lò nướng về.

Tay nghề nấu nướng của anh cũng khá ổn, nhưng những thứ anh làm ra từ chiếc lò nướng đó lại rất kỳ lạ, chẳng hạn như bánh mì không nở được do cho nhiều sữa quá, bánh tart cháy khét, bánh pizza chưa lên men...

Ngoài ra còn có cốc uống nước, sau khi cốc nước của anh ấy bị rơi vỡ, tôi đã mua một cặp cốc đôi cho cặp yêu nhau, nhưng cứ dùng mãi đến bây giờ, tôi với anh không phân ra cốc của ai nữa.

...

Còn nhiều vô số nữa, mỗi món đồ đều là kỉ niệm về mối tình ngọt ngào, hạnh phúc của tôi và anh. Ở trong chính căn nhà này, chúng tôi đã cùng cười cùng khóc, vậy mà đến cuối cùng lại dùng cách phũ phàng này để chia lìa.

Mũi tôi bỗng thấy chua xót, cổ họng không khỏi thắt lại. Anh cũng vậy, cúi đầu không dám nhìn tôi.

Tôi chợt nhận ra, điều mình đang làm bây giờ thật ngu ngốc.

Tôi nên tránh xa mọi thứ liên quan đến anh ấy, bao gồm mọi thứ trong căn nhà này!

Tôi không cần bất cứ món đồ nào nữa, bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là nhanh chóng rời đi!

Tôi đứng lên, chợt thấy chiếc khăn đang đặt gọn gàng trên chiếc giá gỗ. Đó là chiếc khăn quàng cổ mà tự tay tôi đan từng mũi từng mũi len cho anh, là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi học đan khăn.

Lúc nhận được chiếc khăn, anh cười ngốc nghếch hết cả nửa ngày, sau đó cẩn thận quàng quanh cổ mình, anh nói có nó cũng chính là có tôi ở bên.

Tôi vừa cất bước thì chợt nghe thấy tiếng anh bật dậy từ đằng sau. Anh lao đến ôm chầm lấy tôi!

Giọng Lý Thu Xuyên cũng nghẹn lại: “Tống Nhu, em đừng đi.”

Tôi cười cay đắng: “Buông ra đi...”

Anh ấm ức hỏi tôi: “Em không còn yêu anh nữa sao?”

Tất nhiên em vẫn rất yêu anh, Lý Thu Xuyên.

Nếu bây giờ quay người lại, tôi sẽ không thể kiềm chế được mà ôm anh, hôn anh, tận hưởng tất cả hơi ấm từ anh!

Yêu nhau ba năm, sự tồn tại của anh sớm đã ngấm vào máu tôi rồi. Tôi yêu mọi thứ ở anh, tình cảm tôi dành cho anh cũng sớm đã trở thành một loại thói quen, không thể buông bỏ.

Nhưng tôi đã chán ngấy với sự tự nghi ngờ vô tận đó rồi, càng không muốn khóc lóc cầu xin anh khi anh sắp rời khỏi Bắc Kinh!

Tôi mở miệng, nhưng không kìm được nước mắt.

“Kể cả bây giờ chúng ta có quay lại với nhau, nhưng sau đó khi anh rời đi, sẽ lại nói với em rằng chúng ta không hợp, lại bỏ rơi em sao? Lý Thu Xuyên, nếu như anh đã quyết định sẽ đến Thượng Hải rồi, tại sao anh không để em rời đi một cách đàng hoàng hả?”

Đôi tay đang ôm lấy tôi của Lý Thu Xuyên chợt đông cứng lại.

Nước mắt lưng tròng, tôi không dám quay đầu lại, chất vấn anh: “Rõ ràng là trong kế hoạch tương lai của anh không hề có em, sao anh vẫn có thể bày ra dáng vẻ thâm tình như vậy?”

Anh vẫn ôm tôi, trầm giọng nói: “Tống Nhu, anh yêu em.”

“Em và Lâm Nhu, anh càng yêu ai nhiều hơn?”

“...”

Anh trầm mặc rồi.

Trong khoảnh khắc anh trầm mặc, trái tim tôi, cũng dần nguội lạnh đi từng chút một.

09.


Tôi hất tay anh ta, lao ra khỏi đó, chạy thục mạng trở về nơi tôi ở.

Tin nhắn của Lý Thu Xuyên lập tức được gửi đến điện thoại của tôi.

“Lâm Nhu là chuyện của quá khứ, đúng là cô ấy đã tồn tại trong ký ức của anh, những ký ức đó không cách nào có thể lảng tránh được. Nhưng ba năm ở bên em, ngoại trừ chút phảng phất mơ hồ khi mới bắt đầu, còn lại anh đều biết rất rõ rằng, người anh yêu là em, Tống Nhu.”

“Anh không định đi Thượng Hải. Lệnh điều chuyển của công ty, anh cũng từ chối rồi. Tương lai của anh đều luôn có em, em phải tin anh.”

“Anh xin lỗi. Tiểu Tống, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

Đọc thấy hai chữ “Tiểu Tống” này, nước mắt tôi liền trào ra.

Khi chúng tôi vừa mới quen nhau, anh gọi tôi là Tiểu Tống, lúc ấy tôi còn thấy khó chịu vì cách gọi đó nghe chẳng thân thiết gì, bắt anh phải gọi tôi là Tiểu Nhu, nhưng anh nhất quyết không chịu. Sau này biết được chuyện liên quan đến Lâm Nhu, tôi cũng không còn gợi tới việc đó nữa.

Vì muốn phân biệt rõ ràng tôi với Lâm Nhu, nên anh mới gọi tôi là “Tiểu Tống”. Tiểu Tống, Tiểu Tống, bây giờ gọi thế này, bỗng chốc lại có cảm giác trìu mến và thân mật đến khó hiểu.

Thật ra, không phải là tôi không biết, Lâm Nhu đã qua đời rồi, dù anh có nhung nhớ cô ấy đến mấy, cô ấy cũng đâu thể quay về bên anh nữa. Người duy nhất còn lại bên anh, là tôi.

Kể cả nếu anh có thực sự muốn đến Thượng Hải, chỉ cần tôi làm nũng, khóc lóc vài ba lần, kiểu gì cũng có thể giữ anh lại.

Nhưng tôi không có cách nào để thuyết phục bản thân, rằng trong tim anh vẫn có một người con gái khác, và anh thậm chí còn vì người đã qua đời đó mà muốn buông bỏ tôi – người còn sống sờ sờ bên cạnh anh...

Tình yêu là duy nhất, ngoại trừ hai người yêu nhau, những tồn tại khác dù chỉ là một tấm ảnh, một thoáng xao lãng, đều sẽ gây ra tổn thương!

Diêu Dao mắng tôi là đồ thần kinh: “Nói thẳng ra, bà tranh giành với một người đã ch.ết làm gì? Bây giờ anh ấy đã níu kéo bà như thế rồi, bà không cho anh ấy thêm một cơ hội nữa được sao?

Nhưng, tôi sợ rằng Lý Thu Xuyên vẫn giữ Lâm Nhu trong lòng. Tôi sợ rằng anh chỉ yêu cái tên của tôi, yêu vẻ bề ngoài tương tự như Lâm Nhu của tôi. Nếu sau này anh gặp được một người khác giống Lâm Như nhiều hơn nữa... Thì tôi phải làm sao?”

Tôi không dám mạo hiểm nữa...

Lý Thu Xuyên vẫn gửi tin nhắn cho tôi với tần suất không thường xuyên, nhưng mỗi câu của anh đều chạm thẳng vào nỗi đau của tôi.

Anh nói rằng Lucky nhớ tôi quá nên không chịu ăn, nói rằng cả căn nhà trống toác như mất đi nữ chủ nhân, nói rằng hôm nay anh nấu nhiều món quá, một mình anh không ăn hết được...

Tôi block anh.

Sau đó điện thoại mới không còn bị quấy rầy nữa.